Mạnh Hà Trạch nhất thời trố mắt.
Tình huống gì thế này?
“Bá mẫu ngài quá khách khí rồi, ngày thường Mạnh huynh còn chiếu cố ta nhiều hơn”. Vệ Bình cúi đầu cười, trên mặt mang theo vẻ ngại ngùng.
Hắn tỏ ra là một vị thiếu niên có tính cách thật thà, cần mẫn chịu khó. Người như vậy rất được các vị trưởng bối ưa thích. Nếu như ở trường tư thục, tất cả gia trưởng đều sẽ khuyên hài tử nhà mình nên trở thành bằng hữu với hắn.
Mạnh Hà Trạch tức giận, trừng mắt với hắn, truyền âm nói:
“Ai là bá mẫu của ngươi?”
Chỉ nghe Mạnh lão gia vui mừng nói:
“Vệ tổng quản tự mình đưa tới đặc sản của Thiên Cừ, hỗ trợ mua sắm đồ ăn thức uống và quần áo cho chúng ta, lại còn tự mình xuống bếp làm thịt nướng nữa. Tranh Tiên nhà ta không tỉ mỉ chu đáo bằng ngươi được”
“Ta được Mạnh huynh tự mình dẫn vào Tống viện, cái chức quản gia này cũng là nhờ Mạnh huynh cầu giúp ta. Hai người bọn ta tình như thủ túc, là anh em kết nghĩa”. Vệ Bình nói với Mạnh lão gia:
“Bá phụ, bá mẫu, triệu lần không cần cùng ta khách khí, nếu không chê, cứ coi ta như là con nuôi của hai người đi, gọi ta là ‘Tiểu Vệ’ là được rồi, thời điểm Mạnh huynh không có ở đây, ta sẽ thay Mạnh huynh tới chiếu cố, hiếu kính với hai vị”
Mạnh Hà Trạch nghiến răng nghiến lợi nói:
“Ngươi dựa vào đâu mà nói chúng ta tình như thủ túc hả? Ta tại sao lại không biết?”
Vệ Bình không chút nào tỏ ra xấu hổ, nét tươi cười bỗng trở nên ảm đạm, miễn cưỡng khiến cho người khác nhìn thấy cũng phải đau lòng:
“Trong lòng ta lúc nào cũng coi chúng ta là như thế….Nhưng, tu vi của ta không bằng Mạnh huynh, quả thật là bản thân ta đang trèo cao rồi”
Mạnh Hà Trạch khiếp sợ nhìn hắn.
Ngươi đang nói tiếng người sao?
Là ai buổi sáng nay trong hẻm tối đánh ta? Không phải là ngươi sao?
Mạnh lão gia thấy vậy liền ho nhẹ hai tiếng:
“Tranh Tiên này, tuy rằng ngươi là tu sĩ, nhưng đạo lý làm người cũng giống nhau. Kết giao bằng hữu chính là dựa trên tấm lòng, phải giúp đỡ, hỗ trợ lẫn nhau, không nên để ý tới tu vi cao thấp nhất thời kia. Cha đã dạy ngươi đạo làm người rồi mà, người còn nhớ rõ không?”
Mạnh Hà Trạch miễn cưỡng cười nói:
“Vâng, thưa cha, nhi tử đương nhiên nhớ rõ”
Mạnh lão gia lại gõ nhi tử hai câu, Mạnh Hà Trạch nhất loạt đều gật đầu đáp ứng.
Bị Vệ Bình nhìn thấy bộ mặt ‘con trai ngoan’ của mình, Mạnh Hà Trạch hận không thể chui vào lò nướng, liền mạnh dạn nói:
“Cha mẹ, ta cùng Vệ tổng quản còn có chút việc muốn nói”
“Tốt, đám người trẻ tuổi như các ngươi nên giao lưu với nhau nhiều hơn”. Mạnh lão gia vui mừng nói.
Mạnh phu nhân trước khi đi còn quay đầu lại ôn nhu cười nói:
“Tiểu Vệ lần sau lại đến nhé, cùng không cần ngươi phải xuống bếp đâu, để ngươi nếm thử tay nghề của bá mẫu”
“Tốt, thưa bá phụ, thưa bá mẫu, lần sau ta lại tới”
“Ngươi làm cái gì vậy hả? Vì sao lại tới nhà của ta?”
Chờ cha mẹ về phòng, Mạnh Hà Trạch liền lạnh mặt, tóm lấy Vệ Bình lôi ra ngoài cửa viện.
“Ta làm cái gì sao?”. Vệ Bình lười biếng để mặc cho hắn kéo:
“Ta tới một chuyến có thể khiến cho bá phụ, bá mẫu vui vẻ nhiều hơn nha. Hơn nửa cuộc đời của bọn họ quen thuộc nhất vẫn là ở Quận Thanh Lộc, nay dọn đến Quận Thiên Cừ trời xa đất lạ này, tuy bên người có nhi tử hiếu thuận, có lão bộc trung thành những cũng sẽ không thể quen thuộc bằng như trước đây đúng không?
Hôm nay, ta tới đây giới thiệu phong thổ Thiên Cừ cho bọn họ, dẫn bọn họ đi dạo xung quanh Thiên Cừ phường, còn mua rất nhiều thứ mới mẻ ở nơi đây cho bọn họ.. Mẹ ngươi thích chơi đánh bài, ta đã giới thiệu mấy a di hàng xóm cho nàng cùng chơi. Cha ngươi thích đánh cờ tướng, ta cũng đã giới thiệu mấy đại gia chơi cờ ở đầu phố cho hắn làm quen.
Ta làm nhiều việc như vậy, ngươi đã không cảm ơn ta thì thôi, lại còn mắng ta nữa, đây là đạo lý gì vậy?”
Mạnh Hà Trạch nghe hết chuyện liền xấu hổ:
“Ta, ta cảm ơn ngươi”
Ngay sau đó, hắn lấy lại tinh thần:
“Nhưng người nếu là bụng dạ khó lường…..”
“Ta không rảnh mà làm như vậy”. Vệ Bình cắt lời hắn:
“Tống Tiềm Cơ muốn đi Hoa Vi Tông tham gia tiệc đính hôn của Trần Hồng Chúc. Đây mới là chính sự ta muốn tìm người bàn bạc”
“Ngươi nói cái gì cơ? Ta nghe không rõ”
Vệ Bình lặp lại một lần rồi hỏi:
“Việc này ngươi tính thế nào?”
Thần sắc Mạnh Hà Trạch liền trở nên bình tĩnh, nghiêm túc nói:
“Chuyện mà Tống sư huynh đã quyết, ta cũng không thay đổi được. Chỉ có thể sớm làm chút chuẩn bị để đối phó với những phát sinh có thể xảy ra thôi”
Vệ Bình nghĩ thầm, may mà còn có Mạnh hà Trạch, hắn so với Kỷ Thần đáng tin cậy hơn nhiều.
“Ta kiến nghị nên cấp tốc huấn luyện đội hộ vệ, tốt nhất có thể luyện thành một bộ kiếm trận, lấy ngươi làm trận nhãn, thời điểm bày trận ngăn địch, có thể cùng tiến cùng lui, làm ít công to”
Mạnh Hà Trạch gật đầu:
“Việc này ngươi không cần nhọc lòng, ta sẽ an bài cẩn thận”
Vệ Bình được hắn đảm bảo, tâm tình liền trở nên tốt hơn rất nhiều.
Ho nhẹ hai tiếng, bắt chước theo ngữ khí của Mạnh lão gia, nói:
“Tranh Tiên này, ta biết ngươi tranh cường háo thắng, một lòng cầu đạo, nhưng ngươi cũng nên hòa thuận với bằng hữu của mình. Người bằng hữu tốt là người sẽ theo ngươi cả đời. Tu sị thọ mệnh dài, nếu có bằng hữu cạnh bên, ngươi sẽ không cảm thấy cô độc. Nhi tử, cha không nói nhiều…”
“Lăn”. Mạnh Hà Trạch giơ lên vỏ kiếm, làm bộ muốn đánh người nhưng lại không dám động thủ thật.
Nếu Vệ Bình quay lại khóc lóc với cha mẹ hắn, hắn còn không phải sẽ chịu đòn sao.
Vệ Bình hỏi:
“Ngươi bảo ta lăn, ta liền sẽ lăn, nhưng ta muốn hỏi, tối nay Tống viện tổ chức ăn mì, ngươi có tới không?”
Hắn nói liền mạch giống như người mấu mì chính là hắn vậy.