Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 209 - Chương 209. Ân Tình Nhường Mỳ (1)

Chương 209. Ân tình nhường mỳ (1)
Chương 209. Ân tình nhường mỳ (1)

Kỷ Thần thấy bên môi Tống Tiềm Cơ mang theo ý cười, thầm nghĩ, Tống huynh cũng không phải hoàn toàn vô tâm đối với Trần đại tiểu thư.

Nếu không, Hoa Vi Tông là nơi đầm rồng hang hổ, có cả một đám chưởng môn trưởng lão không có ý tốt, ai sẽ nguyện ý lấy thân mạo hiểm như vậy chứ?

Đại tiểu thư đã hai lần hỗ trợ, cho dù ý chí Tống huynh có sắt đá đến đâu, có không muốn dính líu vào chuyện tình cảm trai gái, e rằng cũng phải có vài phần cảm động.

Chỉ nghe thấy Vệ Binh nhu hòa cười nói:

“Ta chỉ là một vị tổng quản chuyên lo chuyện đồ ăn cơm nước, sự tình trong Tu Chân giới ta cũng không hiểu thấu, vốn không nên nói nhiều. Nhưng lúc trước, Mạnh sư huynh mang về đây một đám đệ tử ngoại môn của Hoa Vi Tông, chuyện này chẳng khác nào đã làm mất hết thể diện của Hoa Vi Tông, ta nghĩ lần đại điển đính hôn này, bọn họ sẽ sớm có chuẩn bị….”

Hắn đưa ánh mắt ra hiệu cho Kỷ Thần, ám chỉ đối phương khuyên can Tống Tiềm Cơ.

Nhưng Kỷ Thần lại hiểu sai ý hắn, trong lòng không hiểu rõ nổi lên cảm giác hào hùng, vỗ bàn đứng lên:

“Cho dù bọn họ sớm có chuẩn bị thì chúng ta cũng không sợ, nếu tâm ý Tống huynh đã quyết, ta sẽ theo cùng Tống huynh đi một chuyến”

“…..”

Vệ Bình nhìn Kỷ Thần đang kích động, lại nhìn nhìn về phía Lận Phi Diên đang vuốt ve con mèo.

Ý ta là không nên đi mà.

Cái tên Mạnh Hà Trạch nhà ngươi lại chạy đi đâu rồi? Những lúc như thế này thì không thấy có mặt để khuyên can Tống huynh.

Tống Tiềm Cơ hỏi Kỷ Thần:

“Ngươi cũng muốn đi sao? Người của Kỷ gia khả năng cũng sẽ đến đấy”

“Ta không làm việc gì có lỗi với bọn họ thì sao phải sợ gặp bọn họ chứ”

Tống Tiềm Cơ gật đầu:

“Vậy liền cùng nhau đi thôi”

Hắn lại nhìn về phía Vệ Bình:

“Ngày thường ngươi cũng vất vả nhiều rồi, cũng nên để bản thân nghỉ ngơi chút, có muốn cùng đi với bọn ta không?”

Vệ Bình đối diện với ánh mắt sáng ngời, ngầm có ý chờ mong của Tống Tiềm Cơ, thiết chút nữa đã mở miệng đáp ứng hắn.

Hắn cắn đầu lưỡi sửa lại lời muốn nói:

“Đa tạ hảo ý của tiên sinh. Nhưng ta không thích đi xa nhà, ta muốn lưu lại Quận Thiên Cừ, chờ các ngươi trở về”

Tống Tiềm Cơ cảm thấy có chút tiếc nuối:

“Đành thôi vậy”

Lân Phi Diên liếc mắt nhìn Vệ Bình, nở nụ cười cổ quái.

Cái tên Vệ Chân Ngọc mỗi đêm ngủ tại một nơi khác nhau là ai vậy?

Cái tên Vệ Chân Ngọc đạp lên thủy triều ở Nam Hải, ngắm mặt trời mọc ở Tây Sơn là ai vậy?

Cái tên Vệ Chân Ngọc chỉ vì đuổi giết một người mà ngàn dặm bôn ba bất kể ngày đêm lại là ai vậy?

Ngữ điệu của hắn thay đổi:

“Ai u, hóa ra Vệ quản gia không thích đi xa nhà nha”

“Ta vẫn thích ở nhà hơn”. Vệ Bình xoay người, ở góc độ người ngoài không nhìn thấy, lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái.

Hiện tại, chuyện Tống Tiềm Cơ vào đầm rồng hang hổ Hoa Vi Tông vẫn quan trọng hơn, Vệ Binh không có tâm tư mà so đo nhiều với Lận Phi Diên, quay đầu lại mỉm cười nói:

“Nếu tiên sinh đã quyết ý đi xa, vậy để ta trước đi chuẩn bị một chút”

“Chuẩn bị cái gì?”. Tống Tiềm Cơ hỏi.

“Tất nhiên là phải mang đủ bùa chú, pháp khí cùng linh thạch rồi”. Vệ Bình nghĩ thầm, còn phải gia tăng huấn luyện cho đội hộ vệ đi theo mới được.

“Không cần vội đâu. Cơm chiều hôm nay ngươi cũng không cần chuẩn bị”. Tống Tiềm Cơ nói:

“Gọi cả tiểu Mạnh tới, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm”

Kỷ Thần kinh hãi:

“Sư huynh muốn đích thân xuống bếp sao?”

“Ta sẽ nấu mì cho các ngươi”. Tống Tiềm Cơ hỏi:

“Có được không?”

Lúc trước, Mạnh Hà Trạch nói mì hắn làm ăn cực ngon, những người khác đều nói muốn ăn, hắn vẫn luôn ghi nhớ chuyện này.

“Đương nhiên là được rồi”. Vệ Bình vui vẻ nói.

Kỷ Thần hoan hô một tiếng.

……

Hôm nay, Mạnh Hà Trạch đi lên từng chỗ trên tường thành, vọng lâu, kiểm tra an ninh phòng hộ, dò hỏi được vào mùa tiết trước, Vệ Bình bố trí mọi việc thế nào.

Hắn không thể không thừa nhận, Vệ Bình quả thật cẩn thận và cảnh giác, mọi việc hắn an bài đều hết sức tốt đẹp. Đổi lại là chính mình, cũng không nhất định có thể kịp thời bắt được thích khách.

Lần này, Tống Tiềm Cơ bị ám sát, giống như chỉ là một sự kiện ngoài ý muốn.

Chỉ có thể nói rằng, thích khách quá mạnh, hơn nữa còn bố trí hành động theo đoàn đội.

Chẳng lẽ ta đã nghi oan cho Vệ Bình sao? Mạnh Hà Trạch vừa đi về nhà, vừa nghĩ.

Kể từ khi đón cha mẹ cùng vợ chồng quản gia tới đây, hắn cũng liền có nhà tại Thiên Thành.

Tuy rằng không được huy hoàng tráng lệ như đại viện Mạnh phủ trước đây, trên dưới có mấy chục người, lúc nào cũng náo nhiệt nhưng căn nhà này vẫn ấm áp bình dị, khiến trong lòng hắn cũng thật sự thoải mái.

Một trận gió nhẹ thổi qua, một làn khói bay ra khỏi bức tường trong sân viện. Trong không khí lạnh lẽo bỗng nhiên thoang thoảng hương thơm ấm áp.

“Là hương vị của thịt nướng sốt mật ong, còn được ướp thêm ‘Thiên Cừ thập lục hương’ nữa”. Mạnh Hà Trạch kinh hỉ.

Thời điểm một mình lang bạt bên ngoài, hắn nhớ nhất cái hương vị này ở Thiên Cừ.

Nói chính xác, là nhớ tới thời điểm cùng đi săn với đội săn bắn, ban đêm đốt lửa trại nướng thịt uống rượu, ca hát nói chuyện phiếm.

Theo gió bay tới, không chỉ có hương thơm quen thuộc của thịt nướng, còn có từng tràng tiếng cười vui sướng.

Mạnh phu nhân thì lịch sự, Mạnh lão gia thì nghiêm túc, rất ít khi cười lớn tiếng như vậy.

“Trong nhà đang có chuyện vui gì vậy nhỉ?”. Mạnh Hà Trạch nghiêng tai lắng nghe, nghe thấy trong đó còn có âm thanh của một vị thiếu niên.

Ý cười trên mặt Mạnh Hà Trạch nháy mắt liền biến mất, hắn phá cửa lao vào, hét lớn một tiếng:

“Vệ Bình”

Trong viện đang đốt lò, phía trên lò có treo cái chân dê đã bị ăn hết một nửa, trên bàn có đặt mấy bình rượu nóng.

Lúc này, Mạnh phu nhân đang nắm lấy tay Vệ Bình, hai mắt vậy mà mang theo vài giọt nước mắt:

“Vệ quản gia, đa tạ ngươi”

“Vệ Bình, buông mẹ ta ra”. Mạnh Hà Trạch bước nhanh tới.

Mạnh phu nhân mở miệng chào đón nhi tử trở về:

“Tranh Tiên này, ngươi có người bằng hữu tốt như vậy, mẹ liền yên tâm rồi. Đều nói ở nhà dựa vào cha mẹ, ra cửa dựa vào bằng hữu, nương cũng cao hứng thay cho ngươi. Trước đây ta vẫn thường nghe nói, tiên gia vô tình, xem ra đều là những lời nói bậy, tu sĩ cũng là người. Nếu đã là người, nên có cha mẹ, có bằng hữu”

Hết chương 209.
Bình Luận (0)
Comment