Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 208 - Chương 208. Chỗ Dựa Vững Chắc (2)

Chương 208. Chỗ dựa vững chắc (2)
Chương 208. Chỗ dựa vững chắc (2)

“Ngươi rốt cuộc đang tu luyện công pháp gì vậy? Ta chưa từng nhìn thấy ngươi tu luyện, vậy một thân tu vi này của ngươi từ đâu mà tới?”

Lận Phi Diên đã có thể khẳng định Tống Tiềm Cơ không có tu luyện tà thuật mê hoặc nhân tâm, cho nên càng trở nên tò mò:

“Ngươi nếu không muốn nói….”

Tống Tiềm Cơ thẳng thắn trả lời hắn:

“Ta tu luyện một môn công pháp có thể câu thông với tự nhiên, hữu ích cho việc trồng trọt, tên là ‘Dạ Vũ Hỉ Pháp’”

Lận Phi Diên nghĩ thầm, ta lang bạt Tu Chân giới cũng nhiều năm, vậy mà chưa từng nghe nói qua loại công pháp này.

“Không biết là do vị đại năng nào sáng tạo ra? Là tuyệt mật truyền thừa sao?”

Tống Tiềm Cơ mỉm cười:

“Là do chính ta sáng tạo ra”

Lận Phi Diên không còn lời nào để nói, chỉ đem chỗ da lông dày nặng đang ôm trong lòng mang vào trong nhà, hung hăng ném lên trên bàn.

Người so với người, đúng là tức chết đi mất. Thật đúng là không giảng đạo lý mà.

Thật sự nên để những tu sĩ khác cũng tới nghe một chút.

……

Bởi vì Vệ quản qua bị vị bán bắp cải trắng ở Thiên Cừ phường nhiệt tình giữ lại tư vấn bán hàng, cho nên giữa trưa hôm nay, Tống viện ăn món sủi cảo nhồi bắp cải và thịt lợn.

Từng chiếc sủi cảo trắng trẻo, tròn trịa rơi xuống chén nước sốt màu đen, thấm đẫm hương vị của giấm, nước tương, ớt và hạt mè.

Một miếng cắn xuống, nước sốt văng bốn phía, hương thơm ngập tràn trong miệng.

Vệ Bình đánh giá thần sắc Lận Phi Dương vài lần, thấy hắn chỉ cắm đầu vào ăn, nhịn không được mà truyền âm nhắc nhở:

“Chớ quên giờ Tý tối nay”

Lận Phi Diên không đáp, lớn tiếng nói:

“Vệ tổng quản, ngươi đi mua cho ta ba cuộn vải cùng với một bộ kim chỉ. Vải phải là loại tốt nhất của cửa hàng ‘Cẩm Tú Đôi’,còn kéo phải lấy chỗ lão thợ rèn ở Phố Xương Hoa Quận Hồng Phúc”

Sắc mặt Vệ Bình biến đổi, lại tiếp tục truyền âm nói:

“Ngươi không đi sao?”

Lận Phi Diên mở miệng nói:

“Sủi cao thật ngon, đúng rồi, lại mua cho ta thêm một cây tỳ bà, ngày thường chỉ hát mà không có đánh nhạc, cả người cũng không thấy dễ chịu”

Tống Tiềm Cơ liếc mắt nhìn Lận Phi Diên một cái, ngầm có ý cảnh cáo hắn.

Lúc này hắn mới không nói chuyện nữa.

Sau khi ăn xong, Vệ Bình kéo Lận Phi Diên vào phòng bếp, nói muốn để cho hắn rửa chén, nếu không sẽ không giúp hắn mua đồ.

Cửa vừa đóng lại, người rửa chén vẫn là Vệ Bình.

Trong bể, tiếng nước chảy ào ào, chén đĩa va chạm vào nhau, Vệ Bình thấp giọng nói:

“Hiện giờ Thiên Cừ giống như một thùng sắt, kể cả là ta, muốn đưa năm người đi cũng không hề dễ dàng, nếu ngươi bỏ lỡ cơ hội lần này, về sau…”

Lận Phi Diên phất tay, giống như đang xua đuổi một con muỗi, một bên ăn vụng kẹo trong bếp:

“Ta ở chỗ này ăn ngon uống tốt, Tống Tiềm Cơ lại không muốn giết ta, ta vì sao lại phải đi chứ?”

“Còn sinh ý của người phải làm sao bây giờ?”. Vệ Bình kìm nén lửa giận trong lòng.

“Không tiếp tục kinh doanh nữa thôi”

“Còn đám đồng bọn của ngươi thì phải làm sao?”

“Tống Tiềm Cơ nói bọn họ đang làm việc nhặt phân trên các cánh đồng, người đều không có việc gì, ngươi đừng hòng lừa được ta”

Vệ Bình ném chén xuống, đi qua đi lại, giống như một con sư tư hung bạo.

Lời nói của Lận Phi Diên hắn không hề tin. Tuy rằng được ăn ngon uống tốt nhưng lại không thể sử dụng linh khí, giống như một phàm nhân, không thể ra khỏi Tống viện nửa bước, không khác gì đang bị cầm tù.

Loại người lưỡi đao dính máu như hắn sao có thể cam tâm như vậy được chứ? Chẳng lẽ hắn còn nghĩ muốn lên kế hoạch ám sát lần hai sao?

“Đừng sợ, dù cho ta có lưu lại, cũng sẽ không vạch trần ngươi đâu. Mau đi mua tơ lụa, kéo, kim chỉ cùng với đàn tỳ bà cho ta đi”

“Meo”

Vệ Bình giật mình, lại thấy một con mèo linh hoạt nhảy qua cửa sổ mà vào.

Lận Phi Diên thuần thục bế con mèo lên, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của nó:

“Chờ thương thế của ta hoàn toàn khỏi hẳn, lại tĩnh dưỡng thêm một thời gian nưã, nếu tâm tình tốt, ta liền sẽ đi”

Từ lúc tiến vào Tống viện, hắn cũng trở nên ít mắng chửi người hơn.

Vào sinh ra tử trong đao quang kiếm ảnh đã biến mất giống như một giấc mộng, chỉ còn một việc lớn lao đó là lựa chọn hạt giống.

Vệ Bình lạnh lùng nói:

“Nếu tối nay ngươi không đi, ta liền ở chợ đen thả ra tin tức, nói ngươi sau khi ám sát thất bại, bị Tống Tiềm Cơ nhốt lại ở Tống viện giống như một con chó, nhận hết ngược đãi tra tấn, khiến cho thanh danh của ngươi mất hết, về sau sinh ý cũng vĩnh viễn sẽ không còn”

Lận Phi Diên nghĩ thầm, tiểu tử nhà ngươi đúng là độc ác.

Hắn cười nói:

“Ngươi chặn mất đường lui của ta, ta đây liền coi như không đi nữa, xem trong hai ta ai sẽ phát điên trước, mời ngươi”

Vệ Bình xoay người ra ngoài, lúc đi ra hùng hùng hổ hồ, ống tay áo vung vẩy, thiếu chút nữa đánh vào trên người Kỷ Thần.

Lận Phi Diên ôm theo mèo đi ngay phía sau hắn, thẳng eo bước đi.

Kỷ Thần ngây ngốc hỏi:

“Hôm nay mọi người đều làm sao vậy? Mạnh huynh trông có vẻ không cao hứng rồi, các ngươi tại sao lại cũng đều không cao hứng như vậy?”

Lận Phi Diên lớn tiếng nói:

“Có ta cao hứng đây. Kỷ huynh đệ, đánh bài không?”

Vệ Bình quay đầu lại, mặt không biểu tình:

“Ta cũng cao hứng”

“Không nhìn ra”. Kỷ Thần lắc đầu:

“Ta không đánh bài đâu. Bên ngoài cửa thành vừa có người đưa thiệp mời tới, mời Tống sư huynh ngày mười lăm tháng sau tới dự tiệc. Ta đi tìm Tống sư huynh đã”

Một tấm thiệp mời được đặt trên bàn đá, tỏa sáng rực rỡ, tiểu viện giống như sáng bừng lên.

Tống Tiềm Cơ không cần mở ra xem, chỉ cần nhìn bông hoa vàng trên nền đỏ kia, cùng với ký hiệu của Hoa Vi Tông, trong lòng liền hiểu rõ:

“Đại điển đính hôn của Trần Hồng Chúc sao?”

Kỷ Thần nói:

“Sư huynh phán đoán thật chính xác. Nhưng vì sao Hoa Vi Tông lại mời chúng ta?”

Lận Phi Diên ôm mèo cười:

“Chồn mời gà ăn. Ngươi nói xem là vì cái gì?”

“Để ta đi thay sư huynh”. Kỷ Thần xung phong nhận việc:

“Dù sao sư huynh cũng không thích những việc như thế này”

“Không, ta sẽ đi”. Tống Tiềm Cơ nói.

Vệ Bình cùng Kỷ Thần kinh ngạc nhìn hắn.

Đại điển đính hôn của Trần Hồng Chúc, Hoa Vi Tông tất sẽ mở tiệc mời khách và bạn bè.

Lúc đó, các thế gia các môn phái sẽ tề tụ về đây, lấy tính cách của Tống Tiềm Cơ, sẽ không đối phó được hết.

Lận Phi Diên nhíu mày:

“Ngươi cho rằng bọn họ thật sự muốn mời ngươi sao? Thủ đoạn nhất quán của các đại môn phái là giết không chết ngươi liền muốn thu phục ngươi, để cho ngươi tạm thời thả lòng cảnh giác”

“Mọi người đều muốn gặp ta. Ta liền ra ngoài một lần”

Tống Tiềm Cơ nghĩ thầm, thế lực khắp nơi giống như vuốt mèo vậy, cứ hai ba ngày lại phái người tới Thiên Cừ thăm dò, không bằng thoải mái hào phòng xuất hiện một lần, để cho bọn họ nhìn một lần cho đủ.

Lần này, Mạnh Hà Trạch mang theo thương thế trở về, người trẻ tuổi vẫn sĩ diện, dù ở bên ngoài bị đánh đến thế nào, khi trở về cũng ngượng ngùng không dám nói.

Nếu chính mình cứ tiếp tục không ra mặt, về sau, những người khác của Thiên Cừ, làm sao còn dám ra ngoài hành tẩu nữa chứ?

Quan trọng nhất là, đại điển đính hôn của Trần Hồng Chúc được tổ chức vào thời gian thích hợp-----

Vạn vật tĩnh dưỡng trong mùa đông lạnh giá, đây là mùa nhàn nhã nhất của người làm nông. Có thể ra ngoài một chuyến, chỉ một lần và mãi mãi.

Chuyến đi này sẽ không làm chậm trễ ngày mùa đầu xuân sang năm.

Nghĩ đến sinh cơ dào dạt của đầu xuân, trong mắt Tống Tiềm Cơ không khỏi hiện lên ý cười.

Hết chương 208.
Bình Luận (0)
Comment