Cửa sau phủ tiên quan, trong con hẻm nhỏ dài và hẹp, Vệ Bình bị ghì cổ áo đè ở trên tường.
Hắn nâng lên mu bàn tay lau vết máu nơi khóe miệng, dùng đầu lưỡi liếm liếm chỗ má.
Có hai chiếc răng đã bị lung lay.
Một quyền này của Mạnh Hà Trạch không hề lưu tình, Vệ Bình lại cười rộ lên:
“Tống tiên sinh thay thế ta chặn lại một kiếm, ngươi đánh ta một quyền này, ta sẽ không đánh trả”
Ngõ nhỏ thật sự chật hẹp, chỉ đủ cho hai người sóng vai mà đi. Ánh mặt trời bị mái che màu xám che đi mất, mảy may không có tia nắng nào chiếu được vào đây.
Thời điểm Vệ Bình mới tới Quận Thiên Cừ, trước cửa phủ tiên quan là biển người xếp hàng tấp nập, loạn xị bát nháo. Chính là Mạnh Hà Trạch dẫn hắn đi qua con hẻm nhỏ râm mát này, đẩy ra một cánh cửa nhỏ bí mật ở nơi đây.
Đó là lần đầu tiên hắn tiến vào phủ tiên quan, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Tống Tiềm Cơ.
Khi đó, Mạnh Hà Trạch vừa cầm trường kiếm trong tay vừa nói đùa với hắn:
“Ngươi chính là người ta từ cửa sau mang vào, về sau nhất định phải theo ta đấy”
Hiện tại, tay phải Mạnh Hà Trạch nắm chặt nắm tay, tay trái lại nắm chặt cổ áo Vệ Bình, gân xanh trên mu bàn tay nổi rõ:
“Ngươi không cần phải cùng ta làm bộ làm tịch như vậy. Lần ám sát ở Thiên Cừ phường này nhất định có liên quan tới ngươi”
Vệ Bình không giãy giụa, hắn dựa vào trên tường, nghiêng đầu cười:
“Mạnh sư huynh, muốn kết tội cũng phải có chứng cứ chứ”
“Ta không phải loại thiếu gia ngốc như Kỷ Thần, ta không cần chứng cớ, ta chỉ dựa trực giác”. Mạnh Hà Trạch nâng vỏ kiếm nằm ngang, đè lên cổ Vệ Bình.
“Rời khỏi Thiên Cừ ngay, ngươi đừng ép ta phải động thủ”
Vệ Bình là quản gia bên người Tống Tiềm Cơ, một ngày hầu hạ ba bữa cơm, càng tham gia vào việc xây dựng Thiên Cừ, một tay hắn kiến thiết lên Thiên Cừ phường, đã có ảnh hưởng sâu đậm đối với Quận Thiên Cừ.
Mạnh Hà Trạch không muốn làm cho Tống Tiềm Cơ cảm thấy thất vọng, hắn muốn để cho Vệ Bình tự mình rời đi.
“Ta sẽ không rời đi, người ngươi cần đề phòng cũng không phải là ta. Chẳng lẽ ngươi còn không biết người đang dưỡng thương ở Tống viện là ai sao? Cũng đúng, ngươi mới trở về đêm qua, người khác cũng không dám nói cho ngươi”
Vệ Bình làm như không nhìn thấy thanh trường kiếm đang đè ở cổ, hắn nhìn chằm chằm vào đồng tử đang dần biến hóa của Mạnh Hà Trạch:
“Hắn chính là chủ mưu của lần ám sát này, Lận Phi Diên”
Cả người Mạnh Hà Trạch chấn động:
“Người nguy hiểm như thế, tại sao Tống sư huynh lại lưu lại bên người?”
Vệ Bình chớp thời cơ từ trong tay hắn thoát ra, vuốt phẳng lại cổ áo:
“Sư huynh là người tốt, nói hắn chỉ là nhận tiền làm việc. Không những không giết hắn mà còn trị thương cho hắn, để hắn ở lại trong Tống viện. Lận Phi Diên là thích khách đắt giá nhất trong chợ đen, đã từng giết qua rất nhiều Nguyên Anh. Hắn lòng lang dạ thú, căn bản không sửa đổi được”
Mạnh Hà Trạch cắn chặt hàm răng.
Vệ Bình ghé vào bên tai hắn cười nói:
“Nếu không thể ở trong Tống viện giết hắn…. Vậy đêm nay giờ Tý ba khắc, ta sẽ đem hắn lừa ra ngoài, chúng ta sẽ cùng nhau giết hắn”
Mạnh Hà Trạch lui về phía sau hai bước, giống như lần đầu tiên nhận thức Vệ Bình:
“Nhưng sư huynh không muốn giết hắn”
Vệ Bình hạ giọng:
“Ngươi không nói, ta không nói, sư huynh sẽ biết kiểu gì được? Chỉ nghĩ là hắn bỏ trốn rồi thôi”
Mạnh Hà Trạch trầm mặc, đề nghị của Vệ Bình quá có sức dụ hoặc. Ngay khi hắn muốn đáp ứng, chợt nhìn thấy ý cười trong mắt đối phương, liền bừng tỉnh:
“Ngươi giấu giếm việc này với sư huynh, còn muốn để cho ta trở thành giống như ngươi sao? Đừng có mơ, ta sao có thể lên cùng thuyền với ngươi được chứ”
Vệ Bình thầm nghĩ đáng tiếc:
“Cũng tốt thôi, việc nặng việc xấu sẽ do ta một mình đi làm”
Hắn thở dài, làm bộ muốn đi, bỗng nhiên tay trái co lại thành trảo, ngoài dự liệu mà đánh thẳng lên đầu vai Mạnh Hà Trạch.
Mạnh Hà Trạch cả kinh, vội thu kiếm đón đỡ, lại thấy tay phải của Vệ Bình cùng lúc tung chưởng đánh tới.
Ngõ nhỏ chật hẹp cũng không tiện tránh né, chỉ có thể lấy thân chống đỡ, trả lại từng quyền, tới lui nhanh như chớp.
Trong lúc nhất thời, trong hẻm sâu tiếng gió vù vù, kình khí mãnh liệt.
Do phía sau lưng là phủ tiên quan, cho nên hai người đều không vận dụng linh lực hay huy động pháp khí, chỉ quyền cước qua lại, chớp mắt đã ngoài hai mươi chiêu, Vệ Bình vẫn nhanh hơn một chút.
“Ngươi nói dối Tống sư huynh”. Vệ Bình cười nói:
“Ngươi ở Hoa Vi sơn không phải hoàn toàn tốt, vẫn bị thương”
Mạnh Hà Trạch lạnh lùng nhìn hắn.
Vệ Bình xoay người đi ra hẻm nhỏ.
Mạnh Hà Trạch:
“Ngươi muốn đi đâu?”
“Thiên Cừ phường đang phải xây dựng lại sau vụ ám sát, ta còn phải đi giám sát. Mạnh sư huynh đi theo ta làm gì?”
“Ta phải để mắt tới ngươi”
…..
Một nửa số cửa hàng ở Thiên Cừ phường đã lại một lần nữa khai trương.
Một bên của con đường là những bức tường đổ nát, những cửa hàng bị tàn phá. Từng xe gỗ, xe sơn được vận chuyển ra ra vào vào. Những người thợ mộc, thợ rèn, thợ ngói tất bất bận rộn.
Phía bên kia lại là những tiểu nhị tửu lầu đang mời chào khách nhân, những tiểu thương đang rao hàng ăn vặt được bày trên những chiếc xe đẩy, những cô nương đang tuyển chọn lụa hoa.
Tân sinh sau khi bị hủy diệt, sinh cỡ mãnh liệt trỗi dậy từ từng tấm ngói mới, từ từng khối gạch xanh trên đường.
“Tống sư huynh chính là bị ám sát ở nơi này sao?”. Mạnh Hà Trach hỏi.
“Đúng vậy”. Vệ Bình gật đầu đáp.
Mạnh Hà Trạch còn muốn hỏi tiếp, muốn biết rõ tường tận về vụ ám sát, nhưng trên đường đi không ngừng có người chào hỏi với Vệ Bình:
“Vệ tổng quản tới rồi, có muốn nếm thử hồ lô đường không?”
“Vệ tổng quản, mua chút cải trắng đi, đem về làm vằn thắn cho Tống tiên quan”
Vệ Bình thấy ai cũng cười, không ngừng đáp lại.
“Đồ ăn hôm nay trông thật tươi ngon, cho ta hai viên”
“Mạnh sư huynh ăn bánh không? Đây là sạp hàng của người bên Hồng Phúc, tới nếm thử chút đi”
Trên đường gặp được yêu cầu hỗ trợ, hắn sẽ lập tức vén tay áo lên động thủ, đẩy xe bò, lắp viên ngói, việc gì cũng không ngại.
Mạnh Hà Trạch ngược lại có chút không được tự nhiên.
Hắn phát hiện nụ cười trên khuôn mặt Vệ Bình đã thay đổi, không phải là kiểu cười với độ cong hoàn mỹ nơi khóe miệng, nhìn thì có vẻ nhu hòa nhưng lại hết sức giả dối nữa.
Vệ Bình hiện giờ đang cười đến mức hai mắt cong lại, là nụ cười chân thành.
…..
Lận Phi Diên từ trong nhà kho chọn lựa ra ba phần da lông tốt, ôm đầy trong lòng, nhìn từ xa giống như một con gấu đen vậy.
Hắn lẩm bẩm:
“Không có linh lực, làm việc gì cũng thật phiền toái”
Hắn đi vào sân viện, lại thấy Tống Tiềm Cơ đang bận rộn, không khỏi ghét bỏ nói:
“Ngươi chọn lựa nhiều hạt giống như vậy để làm gì?”
“Chờ đến đầu xuân năm sau, ta muốn có một ‘cánh đồng hạt giống’ ở Thiên Thành, tìm kiếm phương pháp đề cao sản lượng mỗi mẫu. Sẽ trồng những chủng loại hạt giống tốt từ đời này sang đời khác, trong tương lai, toàn bộ hạt giống trong Thiên Cừ đều sẽ là những hạt giống ưu tú nhất được chọn ra từ ‘cánh đồng hạt giống’”. Tống Tiềm Cơ nói.
Lận Phi Diên nghĩ thầm, ý ta là đang muốn bảo sinh hoạt của ngươi thật nhàm chán, chứ không phải thật sự muốn hỏi người đang làm cái gì.
Nhưng Tống Tiềm Cơ lại nghiêm túc trả lời hắn, khiến cho hắn cũng phải ngượng ngùng, không thể ghét bỏ câu trả lời đó được.