Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 206 - Chương 206. Bồ Tát Hạ Phàm (2)

Chương 206. Bồ Tát hạ phàm (2)
Chương 206. Bồ Tát hạ phàm (2)

“Ngươi đây là làm cha hay là làm sư huynh đấy?”

Lận Phi Diên mất kiên nhẫn mà hỏi.

Hôm nay ngoại môn đệ tử tới hỏi đáp, quả thực có hơi nhiều.

Trong đó nhiều người đều là lần đầu tiên gặp Tống Tiềm Cơ, tựa như nhìn thấy một loài động vật quý hiếm nào đó, hỏi xong cũng không nỡ rời đi.

“Đây chính là Tống sư huynh trong truyền thuyết sao?”

“Sư huynh có vẻ cũng mới mười lăm mười sáu, vậy mà đã ở cảnh giới Nguyên Anh rồi!”

Sau khi mọi người trong Tống Viện ăn xong bữa sáng, Kỷ Thần đến thần miếu, ngẫu nhiên rút thăm đối tượng hôm nay luyện tập trận pháp.

Vệ Bình thì bị Mạnh Hà Trạch lôi ra ngoài tiên quan phủ để ‘ôn chuyện’.

Bên người Tống tiên quan chỉ còn lại Lận Phi Diên chỉ ngồi ăn với dưỡng thương.

Lận Phi Diên không dùng được linh khí, nhưng vẫn bày ra dáng vẻ của cường giả Kim Đan, dựa theo lẽ thường mà đuổi người.

“Động tác nhanh nhẹn lên, người tiếp theo, người tiếp theo!”

“Vấn đề tu luyện căn bản như vậy mà sao cũng không hiểu, lại đây, ta ở đây có một quyển cổ tịch, quay về xem xong lại đến!”

“Lần tới trả sách? Không cần trả, lão tử học thuộc cả rồi! Muốn khắc ấn? Thích làm sao thì làm, đi nhanh lên!”

Ngày đông, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên ngói xanh của Tống Viện, trên cành mai chim sẻ hót ríu rít.

Chú mèo hoa nhỏ lông màu trắng vàng đan xen nhẹ nhàng nhảy lên, nhảy qua đầu tường.

Lúc hỏi đáp xong, Tống Tiềm Cơ vẫn khí định thần nhàn, còn Lận Phi Diên tức đến nghẹt thở, mệt đến mức thở hổn hển.

Tống Tiềm Cơ bưng chậu hoa thuỷ tiên trên bệ cửa sổ ra phơi nắng.

Nụ hoa trắng thơm ngát, lá xanh mảnh mai mà duyên dáng.

Lận Phi Diên ngứa tay, ngồi xổm trên mặt đất, một ngón tay vươn ra chọc chọc nụ hoa liền bị Tống Tiềm Cơ đập đi.

“Nụ hoa mỏng mang, đừng có sờ loạn”

Lận Phi Diên lẩm bẩm:

“Keo kiệt”

Ngón tay hắn di chuyển xuống dưới, đổi thành nghịch bồn hoa. Chậu thấp miệng rộng bằng sứ trắng đựng đầy nước trong vắt, bị hắn gõ vang lên tiếng giòn tan, tựa như một khúc nhạc.

Tống Tiềm Cơ biết Lận Phi Diên thích nghe nhạc diễn xướng, đời trước lúc bọn họ mới quen nhau, hắn ở ngay cách vách ‘Lai Xuân Quán’.

Về sau mấy lần trốn chạy, đều ở lại trong ca lâu hí viện hoặc ở gần tiệm tơ lụa, tiệm cắt may.

Lận Phi Diên gõ được một lúc, bất chợt ngẩng đầu nhìn hắn:

“Tống Tiềm Cơ, ta làm nghề này, nếu thất thủ, cho dù không có ai tới cứu ta cũng sẽ có người tới giết ta, sinh tử đều nghe theo mệnh, ngươi không cần….”

Hắn muốn nói ngươi không cần gánh vác thay ta, ra khỏi miệng lại thành:

“Không cần tự tìm việc cho mình, ta không cảm kích đâu”

Tống Tiềm Cơ không để ý hắn, bưng bát thuốc từ trong trù phòng ra:

“Uống đi”

Lận Phi Diên uống một hơi cạn sạch.

Thuốc là thuốc tốt, đủ loại linh thảo quý giá, đều trôi vào ngũ tạng hoá thành từng dòng linh khí.

Cũng đúng, Tống Tiềm Cơ không làm chuyện kinh doanh liếm máu trên lưỡi đao nhưng trước nay lại không hề thiếu tiền.

Lận Phi Diên nhìn chằm chằm bã thuốc màu đen còn sót lại dưới đáy bát, lẩm bẩm:

“Ta vẫn nghĩ không thông”

“Nghĩ không thông cái gì?”

Tống Tiềm Cơ hỏi.

“Ngươi vì sao lại đối với ta như vậy? Ta căn bản không hề quen ngươi! Ngươi sẽ không phải là bồ tát cứu khổ cứu nạn trong miếu, cắt thịt nuôi ưng lấy đức báo oán, thấy ta làm nhiều việc ác liền muốn hạ phàm cảm hoá ta đấy chứ?”

Tống Tiềm Cơ mỉm cười, đoạt lấy cái bát liền đi:

“Vậy ta đi cảm hoá một con lợn còn hơn”

Lận Phi Diên vậy mà không hề tức giận, ngược lại lại vỗ tay:

“Nói đúng! Lợn còn mổ lấy thịt mà ăn, loại người nát bấy trong bùn như ta đáng chết, ngươi cảm hoá ta thì có tác dụng gì?”

Hắn sờ cằm.

“Ngươi có phải có một vị bằng hữu, trông rất giống ta nhưng hắn đã chết rồi không”

Tống Tiềm Cơ chợt dừng bước, hắn lắc đầu:

“Ta không có bằng hữu”

Lận Phi Diên không phải Lận Phi Diên đời trước. Toàn bộ những người đời trước hắn từng gặp, từng giết, có ơn hoặc có thù, đời này đều thay đổi rồi, chỉ còn lại một mình hắn mang theo kí ức đời trước.

Lận Phi Diên lại đoán:

“Ngươi muốn ta dưỡng thương xong thì thay ngươi giết người? Nói thẳng đi, ngươi muốn giết ai”

Tống Tiềm Cơ tiếp tục đi:

“Loại chuyện như giết người này, ta không có thói quen mượn tay người khác”

Lận Phi Diên đuổi theo hắn:

“Đừng có trông mong ta ở lại cái viện tử rách này trồng rau với ngươi đấy!”

Tống Tiềm Cơ nghĩ thầm, ngươi đang nói đùa gì vậy, loại chuyện tốt đẹp như vậy còn không đến lượt ngươi đâu.

Mãi cho đến khi hắn cầm xẻng xới đất, lận Phi Diên cũng vẫn đuổi theo sau lưng hắn, ríu rít tựa như chim sẻ trên cành cây:

“Vậy ngươi rốt cuộc muốn ta làm gì? Ngươi cứ giấu không chịu nói, ngươi không khó chịu, nhưng ta khó chịu!”

Tống Tiềm Cơ giơ lên một tấm phù cấm ngôn.

Lận Phi Diên vươn cổ ra:

“Dán đi, dán ở đây này! Không cho người ta nói thì tính là gì, ngươi xem ta còn chân còn tay đấy!’

Tống Tiềm Cơ nghĩ thầm, nếu không tìm chút việc cho tên này làm thì chỉ sợ một ngày cũng không được yên.

“Da lông đội săn bắn đưa tới đều để ở trong kho, ngươi may cho ta một kiện áo khoác đi”

“Cái gì?”

Lận Phi Diên phẫn nộ:

“Ngươi coi ta là thợ may nhà ngươi đấy à?!”

“Không may y phục thì đi chọn hạt giống với ta”

Tống Tiềm Cơ nói:

“Ta thấy ngươi vẫn còn tay còn chân đấy”

Trầm mặc một lúc.

“… Kho nằm ở đâu?”

Hết chương 206.
Bình Luận (0)
Comment