Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 205 - Chương 205. Bồ Tát Hạ Phàm (1)

Chương 205. Bồ Tát hạ phàm (1)
Chương 205. Bồ Tát hạ phàm (1)

“Việc này toàn bộ đều do nữ nhi một mình làm, không liên quan đến người khác”

Trần Hồng Chúc nói.

Ánh nến u ám nơi Giới Luật Đường soi sáng một bên khuôn mặt nàng, ngọn lửa nhảy lên trong mắt nàng.

Hoa Vi Sơn binh hoang mã loạn, một đêm không được an bình, chỉ có nơi này là một mảnh tĩnh mịch.

Không có ai lớn tiếng quát mắng hay chỉ trích. Hơn mười vị phong chủ, trưởng lão đều mang ánh mắt phức tạp, ngẫu nhiên thở dài mấy tiếng.

Sự thất vọng trong yên lặng, phẫn hận hoá thành đao kiếm, đè lên đầu vai của thiếu nữ.

Trước nay nào có ai dám để đại tiểu thư của Hoa Vi Tông, minh châu trong tay Hư Vân Chân Nhân đang bị thương mà còn quỳ trên nền gạch lạnh băng của Giới Luật Đường.

“Việc đã đến nước này, con còn bảo vệ tiểu tử kia? Từ nhỏ con đã ương ngạnh, không chịu học tốt lễ pháp, mọi người trên dưới tông môn đều vô cùng bao dung, vi phu có khi nào không thuận theo ý con không?”

Thanh âm Hư Vân khẽ run rẩy.

“Nhưng con còn biết mình là ai không?!”

“Con là Trần Hồng Chúc, con nhờ có tông môn mà hưởng hết tôn vinh, nguyện cống hiến hết mình bảo vệ tông môn”

Sống lưng Trần Hồng Chúc thẳng tắp, nàng nhìn thẳng Hư Vân:

“Con không phải đang giúp Tống Tiềm Cơ, con là muốn cứu Hoa Vi Tông!”

“Nghiệt nữ!”

Cả người Hư Vân run rẩy, lại muốn rút kiếm nhưng bị trưởng lão Giới Luật Đường Lưu Hồng Phong vội vàng đè lại:

“Chưởng Môn Chân Nhân, chuyện của đám ngoại môn đệ tử dù không muốn xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi, mà đính hôn đại điển sắp đến gần, tuyệt đối không thể làm lỡ đại sự được”

Mọi người đồng loạt khuyên can:

“Chưởng Môn xin hãy nghĩ kĩ!”

“Đến lúc này rồi, danh tiếng của đại tiểu thư chính là danh tiếng của Hoa Vi Tông, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài! Ngoại môn đệ tử làm phản mà tháo chạy, chúng ta nhất định phải khăng khăng là do kẻ gian dụ dỗ, không liên quan gì đến tiểu thư”

“Tống Tiềm Cơ bất nhân bất nghĩa trước, chúng ta gây khó dễ cho hắn mới càng chiếm đạo lý. Hai vị bên Thanh Nhai và Tử vân Quan kia cũng không thể tìm chúng ta mà bắt lỗi được”

Trần Hồng Chúc thấp giọng cười nhẹ.

“Ngươi còn cười!”

Hư Vân trách mắng.

Trần Hồng Chúc không cười nữa.

“Là ta không dạy dỗ tốt nữ nhi, trước ngày đính hôn đại điển, Trần Hồng Chúc bị cấm túc trong Giới Luật Đường, không được ra ngoài nửa bước!”

Ánh mắt của Hư Vân quét qua đám người:

“Trong thời điểm rối ren này, làm phiền chư vị làm hết chức trách”

Đêm nay có thể tới đây, ngoại trừ các vị phong chủ ra, chỉ có trưởng lão nắm giữ thực quyền hoặc có thế gia chống lưng.

Mọi người đáp lại một tiếng vâng rồi đều cáo từ, chỉ còn lại cha con Hư Vân và Trần Hồng Chúc, nhìn nhau không nói gì.

Đợi đến khi người cuối cùng rời đi, đại môn thẩm đường đóng lại, Hư Vân chợt thở dài, khom lưng đỡ nữ nhi dậy:

“Còn đau không?”

Sự phẫn nộ hắn thể hiện trước mặt người khác dần tan biến, trở thành một vị phụ thân già nua.

Trần Hồng Chúc đứng dậy, hai mắt phiếm lệ:

“Nữ nhi bất hiếu”

“Con tội gì phải vậy?”

Hư Vân thương tiếc lắc đầu.

Trần Hồng Chúc mỉm cười:

“Phụ thân từng thấy quặng mỏ lúc đêm khuya chưa? Linh thạch đào ra từ mỏ sâu, từng sọt một được ngoại môn đệ tử cõng ra ngoài, lấp lánh ánh sáng, vô cùng xinh đẹp. Con đứng ở lưng chừng núi, nhìn về phía quặng mỏ trăm ngàn lỗ hổng, thấy linh thạch phát sáng được mang ra đưa đi các nơi, tựa như từng dải ngân hà đang chuyển động.

Tựa như bước lên Trích Tinh Đài, vừa ngẩng đầu lên là thấy sao sáng lấp lánh đầy trời, đến cả gió cũng lạnh lẽo đến thế”

Hư Vân ngẩn ra, chậm rãi mở miệng:

“Trích Tinh Đài xây trên đỉnh Hoa Vi Sơn, quặng linh thạch nằm sâu ở hai nghìn trượng dưới lòng đất. Hàng ngàn hàng vạn cái dưới đất mới có thể chống đỡ một cái ở trên trời, con có lẽ cũng biết, con sinh ra đã ở trên trời”

“Biết bao sinh mạng vô tội đã bị chôn vùi trong hố sâu không đáy?! Chỉ vì đại điển đính hôn của con, chỉ vì để con gả cho một người không quen biết. Phụ thân, điều này không buồn cười sao?”

Hư Vân trầm giọng đáp:

“Không phải vì con, là vì tông môn! Con bởi chuyện này mà lòng sinh áy náy, thả bọn chúng đi. Nhưng chỉ mất nửa tháng thôi, tông môn sẽ lại chiêu mộ một đám người mới, quặng vẫn sẽ lại tiếp tục mở. Con nên biết rằng, trên đời này, số phàm nhân muốn cầu tiên còn nhiều hơn cả sao trên trời”

“Người lại chiêu mộ, con liền dám thả đi. Cho đến khi nào mọi người triệt để tỉnh táo mới thôi. Thế giới này đã thay đổi rồi, có người như Tống Tiềm Cơ, có nơi như Thiên Cừ, bọn họ sẽ có chỗ mà đi!”

Hư Vân:

“Con rốt cuộc muốn làm gì?!’

“Con muốn, cải cách!”

Trong mắt Trần Hồng Chúc bùng lên ngọn lửa.

“Con muốn thiết lập chế độ tuyển chọn mới cho nội môn, từ đó phá vỡ ranh giới giữa ngoại môn và nội môn, con muốn tông môn chọn ra được càng nhiều người tài hơn, chứ không phải chỉ bó buộc trong xuất thân nội môn”

“Cải cách như vậy, chẳng khác gì lật ngang trời”

“Lật trời thì lật trời!”

“Con!”

Bàn tay Hư Vân giơ cao, Trần Hồng Chúc trừng mắt nhìn hắn, không chút trốn tránh, không lùi mà còn tiến lên.

Hư Vân nhắm mắt, chợt bỏ tay xuống:

“Những người vừa rồi đều là người đã chứng kiến con trưởng thành, cho dù con có thể khiến cho long trời lở đất, đổi một đám người khác lên ngồi thay, nhưng ngồi lâu rồi cũng thành như bọn họ thôi. Trời này, con không lật được đâu. Chớ vọng tưởng nữa”

“Phụ thân, người để con thử xem!”

Trần Hồng Chúc nắm lấy tay phụ thân.

“Nếu thành công, chúng ta sẽ là người đi tiên phong, tu sĩ trong thiên hạ người người đều sẽ đổ về Hoa Vi Tông, lúc đó còn lo gì tông môn không hưng thịnh nữa”

Hư Vân mở mắt ra, ánh mắt khôi phục lại sự bình tĩnh.

Hắn rút tay lại, lùi về sau một bước, lùi về nơi ánh nến không thể chiếu đến.

Từ một người phụ thân trở về vị trí Chưởng Môn Chân Nhân.

“Mười lăm tháng sau, ngày lành tháng tốt. Trong khoảng thời gian này, con ở Giới Luật Đường an tâm kiểm điểm, Viên sư huynh của con sẽ phụ giúp vi phu, chuẩn bị đại điển cho con”

Trần Hồng Chúc chớp mắt một cái, hai hàng lệ chảy xuống:

“Nữ nhi, không muốn gả, con không muốn gả cho hắn”

Hư Vân không đáp lời, hắn chợt đổi chủ đề:

“Sau khi con và Mạnh Hà Trạch kia trong ngoài cấu kết, vi phu bắt đầu nghĩ đến một chuyện.

Tống Tiềm Cơ thật sự có quan hệ với ‘vị kia’ sao? Bằng chứng hắn lấy ra hôm đó chẳng có cái nào có thể chứng thực. Từ Đăng Văn đại hội đến Quận Thiên Cừ, ‘vị kia’ căn bản chưa từng xuất hiện, càng chưa từng vì hắn mà lộ diện.

Có tin tức nói rằng, gần đây Kì Quỷ bệnh tình ngày càng nặng, Thư thánh già đi rất nhanh. ‘Vị kia’ vẫn không thấy tung tích”

Trần Hồng Chúc ban đầu ngẩn ra, càng nghe lại càng thấy hoảng, dự cảm không lành:

“Ý của người là…”

“Nếu Tống Tiềm Cơ đã xé rách mặt nạ trước, vậy tông môn vì sao không thể ở chỗ sáng giết hắn. Nếu con còn tiếp tục vọng ngôn, hành động liều lĩnh, vậy chính là ép tông môn phải giết hắn”

Hư Vân vừa dứt lời liền xoay người rời đi, súc địa thành thốn, chỉ một bước liền bước qua ngưỡng cửa.

“Phụ thân!”

Trần Hồng Chúc vội vàng đuổi theo.

Đại môn dày nặng ầm ầm khoá lại, đem bóng dáng Hư Vân chặn ở ngoài cửa.

“Bang!”

Trần Hồng Chúc dùng toàn lực đập cửa nhưng chỉ có thể nện lên trận pháp kiên cố không thể phá vỡ:

“Phụ thân, phụ thân ——”

Đêm khuya tĩnh mịch, tiếng gào thét, tiếng kêu khóc của thiếu nữ vang vọng trong Giới Luật Đường.

……..

Hết chương 205.
Bình Luận (0)
Comment