Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 204 - Chương 204. Được Như Mong Muốn

Chương 204. Được như mong muốn
Chương 204. Được như mong muốn

Vệ Bình tuy một đêm không nghỉ nhưng buổi sáng vẫn như cũ đúng giờ xuất hiện ở Tống viện, bưng lên một lồng bánh bao nhỏ cùng cháo Hoàng Quế.

Nhóm thiếu niên trẻ tuổi cao to ngồi vây quanh bàn khiến cho cái bàn của Tống Tiềm Cơ liền trở nên chật chội.

Đã đến lúc thay thế một cái bàn tròn lớn hơn, tốt nhất là một chiếc bàn xoay.

Mạnh Hà Trạch giả bộ thở dài:

“Ta chỉ ăn một chút thôi, tối hôm qua Tống sư huynh tự mình xuống bếp làm bữa ăn khuya cho nên ta lỡ ăn hơi nhiều”

Vừa dứt lời, Kỷ Thần, Vệ Bình, đến cả Lận Phi Diên cũng đều dừng đũa, nhìn hắn chằm chằm, mang theo biểu cảm khác nhau.

Kỷ Thần hiếu kỳ nói:

“Tống huynh còn biết nấu cơm sao? Vậy mà ta không biết đấy”

Tống Tiềm Cơ gật đầu:

“Biết một chút”

“Biết một chút sao, vậy tức là ăn không ngon rồi”. Lận Phi Diên cười nhạt.

“Sư huynh nói biết một chút, đều có ý tứ là rất tinh thông”. Mạnh Hà Trạch cười nói:

“Ta vào Nam ra Bắc, chưa bao giờ thưởng thức qua bát mỳ Dương Xuân đặc biệt như tối hôm qua”

Trong chuyến đi vừa rồi, dọc đường gặp biết bao mưa gió, trải qua biết bao trắc trở, cũng không làm hắn phải khom lưng. Vậy mà tối hôm qua, mới vừa ra khỏi phủ tiên quan, liền phải vịn tường mà nôn, nôn đến mức eo đều thẳng ra không đứng dậy được, khéo mật cũng đều nôn ra rồi.

Vệ Bình vẫn mỉm cười như mọi ngày, thầm nghĩ, thật là ấu trĩ mà, không muốn cùng ngươi so đo.

Tống Tiềm Cơ nghĩ thầm, chẳng lẽ ta nấu cơm còn có thiên phú hơn so với trồng trọt sao.

“Lần sau sẽ nấu nhiều chút, mời mọi người cùng ăn”

“Được, ta muốn ăn hai bát”. Kỷ Thần vui vẻ nói.

Tống Tiềm Cơ:

“Ăn một nồi cũng được”

Mạnh Hà Trạch mím chặt miệng, bả vai hơi rung động, cố nén cười mà nhìn Kỷ Thần.

Vào buổi sáng trong lành của mùa đông, năm sáu chú chim sẻ đậu ở đầu cành mai, chụm đầu xù lông, chuyện động con mắt tròn xoe cơ linh của chúng.

Không khí trên bàn cơm hòa thuận vui vẻ, mọi người trò chuyện hỏi thăm lẫn nhau. Tống Tiềm Cơ nhìn thấy vậy, từ đáy lòng không khỏi vui mừng.

Cứ tưởng rằng ba người Mạnh, Vệ, Lận ngồi với nhau sẽ không được yên bình, gà bay chó sửa, xem ra là hắn suy nghĩ nhiều rồi.

Mạnh Hà Trạch giống như rất nhớ Vệ Bình, ôm lấy bả vai Vệ Bình thấp giọng nói:

“Lần này trở về ta có mang theo một đám đệ tử mới, đợi chút nữa ngươi theo ta đi nhìn chút”

Vệ Bình gắp đồ ăn cho hắn.

Lận Phi Diên thì ngồi một bên uống cháo tự hỏi gì đó, an tĩnh giống như một con chim bồ câu.

Kỷ Thần trái phải đáp lời, không hề nhàn rỗi.

Sau khi ăn xong, Mạnh Hà Trạch mở miệng nói:

“Tống sư huynh, sự việc tối qua…”

Hắn dùng ánh mắt ý bảo Lận Phi Diên tránh đi chỗ khác nhưng người kia giống như không thấy không hiểu, vẫn ngồi yên một chỗ, còn vững vàng hơn cả Kỷ Thần.

Tống Tiềm Cơ:

“Không có vấn đề gì đâu, cứ nói đi”

Sự tình trong Tu chân giới càng lớn thì truyền đi càng nhanh. Chỉ sợ không cần nửa ngày, vụ việc ngoại môn đệ tử Hoa Vi Tông tập thể bỏ trốn sẽ truyền đi khắp tứ đại châu.

“Việc này nói ra thì rất dài, bắt đầu từ sự tình Trần Hồng Chúc, con gái của Hư Vân chưởng môn, đính hôn cùng thiếu gia Vệ Trạm Dương của Vệ gia…..”

“Lạch cạch”. Vệ Bình đang thu gọn chén đũa, tay hơi run lên, chén đũa rơi xuống bàn sứ tráng men xanh vang lên một tiếng chói tai.

“Việc này ta cũng có nghe nói qua”. Kỷ Thần với vẻ mặt hưng phấn muốn xem náo nhiệt nói:

“Vệ Trạm Dương kia ở Thư Họa Thí Đăng Văn đại hội có để lại câu thơ trên vách đá, Tống huynh còn nhớ rõ không? Ngày đó cũng là ngày ta cùng Tống huynh gặp gỡ quen biết, ta vẽ trứng gà, ngươi vẽ hoa khoai tây”

Mạnh Hà Trạch biết hắn là người nói nhiều, bất đắc dĩ phải ngắt lời hắn:

“Của hồi môn cho Trần Hồng Chúc là một mỏ linh thạch Thiên cấp”

“Oa”. Kỷ Thần khoa trương kinh hô.

Lận Phi Diên khẽ đảo mắt, nghĩ thầm, tin này ta biết từ tám trăm năm trước rồi.

Vốn dĩ trong mỏ quặng kia còn có một trăm vạn linh thạch của ta nữa đó, từng đó cũng đủ để ta mua một thanh đao cực tốt rồi.

Còn bây giờ thì sao, trong túi chỉ còn có năm vạn linh thạch.

Mạnh Hà Trạch nói tiếp:

“Mỏ Thiên cấp cùng các mỏ khác cũng có sự khác biệt. Hoa Vi Tông không đành lòng cứ vậy cho đi một mỏ linh thạch Thiên cấp, bỏ đi sự giàu sang nên trước đó cũng đã phái người khắp nơi dò xét, cuối cùng tìm được một mỏ Địa cấp có ẩn chứa huyền cơ bên trong, nghe nói lại đào xuống tiếp một ngàn trượng là có thể đào ra số lượng lớn linh thạch, vừa vặn có thể đạt đến Thiên cấp”

Lận Phi Diên nghĩ thầm, đúng là càng giàu có càng tham lam.

“Vì để cho kịp ngày lành tháng tốt tổ chức đại điển đính hôn, Chấp sự đường đem đám ngoại môn đệ tử phân thành nhiều tiểu đội, mỗi đội hơn hai mươi người, hạ lệnh gia tăng khai thác mỏ, làm việc ngày đêm không nghỉ. Mỗi nhiều một canh giờ sẽ được nhiều hơn một khối linh thạch, đội nào đào nhanh đào sâu nhất là có thể toàn bộ tiến vào nội môn. Vốn dĩ bình thương một năm chỉ có một danh ngạch tiến vào nội môn, lần này có cơ hội như vậy, ai lại không dốc toàn lực mà đi đoạt lấy chứ?”

Kỷ Thần:

“Cứ cho là thể chất của tu sĩ cao hơn nhiều so với phàm nhân đi, nhưng đó cũng chỉ là một đám tiểu đệ tử Luyện Khí kỳ, như vậy không khỏi quá vất vả rồi. May mắn trong mỏ còn có thể mở ra trận pháp bảo hộ, mang theo pháp khí phòng hộ”

Kiếp trước Tống Tiềm Cơ đã làm ngoại môn đệ tử, vì tích cóp tiền cũng đã tham gia đào quặng:

“Ngày đêm đẩy nhanh tiến độ như vậy, trong hầm mỏ căn bản không kịp bày thêm trận pháp”

Sắc mặt Mạnh Hà Trạch trầm trọng:

“Đúng vậy, khi hầm mỏ đổ sụp xuống, có một đội đệ tử đang ở dưới sâu hai ngàn ba trăm trượng, hai mươi ba người không một ai sống sót”

Nét tươi cười trên mặt Kỷ Thần liền biến mất.

Những tên đệ tử đó mới chỉ mười bốn mười lăm tuổi, mơ ước tiến vào nội môn, ôm hoài bão trèo lên tiên đồ, lại vĩnh viễn bị chôn vùi ở mỏ linh thạch không đáy.

“Chấp sự đường vẫn tiếp tục hạ lệnh đẩy nhanh tiến độ. Ngày đính hôn sắp tới gần, sợ ảnh hưởng tới hỉ sự cho nên không phát tang. Thi thể được bọc trong một tấm chiếu, chôn ở trên sườn núi bên cạnh mỏ quặng, lại sợ hồn phách chất chứa oán hận cho nên thiết kế một trận pháp đặc biệt để trấn áp…”

“Hoang đường”. Kỷ Thần vỗ bàn.

“Việc này bị ngoại môn đệ tử phát hiện, hỗn loạn liền nổ ra. Sau đó, bọn họ nương nhờ ban đêm xông ra khỏi sơn môn, cùng nhau trốn chạy. Lần trước ta đi Hoa Vi Tông đưa hạt kê, từng ở cửa Tống viện gặp qua bọn họ, còn từng nói ‘nếu cảm thấy khó khăn quá, liền tới Thiên Cừ tìm ta’, cho nên lúc đó, gặp chuyện bất bình, ta không thể cứ ngồi yên không nhìn đến được.

Chúng ta lao ra khỏi vòng vây, tách nhau ra chạy trốn, sau đó hội hợp lại ở bên ngoài Hoa Vi Thành, bước lên thất tuyệt bảo thuyền, lúc này mới thoát khỏi truy kích của những trưởng lão, một đường chạy trở về Thiên Cừ…”

Mạnh Hà Trạch trước khi ra cửa đã được Tống Tiềm Cơ cấp cho không chỉ là tiền tài, bùa chú mà đến cả bảo thuyền cũng để hắn mang đi, đề phong bất cứ trường hợp xấu nào xảy ra.

Lận Phi Diên không tin:

“Sơn môn Hoa Vi Tông làm sao có thể để một đám ngoại môn đệ tử nói trốn là trốn được? Bạo loạn một khi xảy ra, chỉ sợ còn chưa ra khỏi được tẩm xá đã bị bắt lại rồi. Ngươi cho rằng trận pháp của đại tông môn chỉ để trang trí sao, trưởng lão Chấp pháp đường chỉ biết ăn mà không biết làm gì sao?”

Mạnh Hà Trach đáp:

“Bên trong Hoa Vi Tông có người ra tay tương trợ, người đó chủ động liên hệ với ta, nhờ vậy nhóm chúng ta mới có thể hội hợp với nhau được”

Kỷ Thần hỏi:

“Người đó là ai vậy?”

Mạnh Hà Trạch liếc mắt nhìn Tống Tiềm Cơ một cái, biểu tình cực kỳ phức tạp:

“Là Trần đại tiểu thư”

“Lại là nàng sao”. Kỷ Thần không nói nên lời:

“Trần tiểu thư sắp phải đính hôn rồi, vậy mà vẫn không quên Tống huynh. Hôn sự này rốt cuộc có thể thành được hay không đây?”

Ánh mắt Lận Phi Diên cùng Vệ Bình nhìn Tống Tiềm Cơ cũng thay đổi.

“Quả không hổ thanh danh phong lưu”. Lận Phi Diên cổ quái nói:

“Mặt mũi thật lớn”

Được một vị nữ tu xinh đẹp, có xuất thân cao quý sẵn sàng xả thân giúp đỡ, quả thật sẽ khiến cho đại bộ phận nam nhân cảm thấy tự hào.

“Ta không có mặt mũi lớn đến như vậy”. Tống Tiềm Cơ nghiêm túc giải thích:

“Nàng làm như vậy là bởi nàng muốn thế, không liên quan gì đến ta cả”

Hết chương 204.
Bình Luận (0)
Comment