Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 203 - Chương 203. Trời Biết Đất Biết (2)

Chương 203. Trời biết đất biết (2)
Chương 203. Trời biết đất biết (2)

Sau trận ám sát ở Thiên Cừ Phường, đường phố khắp nơi đều hỗn loạn.

Nhà cửa thì sụp đổ, cửa hàng thì bị tàn phá, nơi nào cũng là vết cháy đen do linh khí xung kích và nổ mạnh, khiến người ta phải tiếc nuối thở dài.

Ban ngày thì khí thế ngất trời đẩy nhanh tiến độ xây dựng lại, đêm đến thì thợ thủ công về nghỉ ngơi, chỉ để lại một đống ván gỗ, sơn son, ngói xanh, đinh sắt….

Kỷ Thần tay cầm trận bàn, đi giữa những bức tường đổ nát, mượn trận pháp mà che giấu khí tức, bước chân đặt xuống đất không vang lên tiếng động, tựa như một cái bóng.

Cuối cùng cũng gặp được bóng người quen thuộc giữa đống đổ nát của ‘Thái Bình Ký’

Vệ Bình nửa đêm tới Thiên Cừ Phường làm gì vậy?

Không đúng, không chỉ có mình hắn.

Bọn họ đứng ở góc khuất nơi ánh trăng không chiếu tới, bóng lưng Vệ Bình đúng lúc chắn mất bóng người còn lại.

Kỷ Thần không đến quá gần.

……..

“Phụ thân bảo ta đem người tới, nhưng niệm tình huynh đệ, không nhẫn tâm nhìn ngươi chấp mê bất ngộ, bị kẻ gian mê hoặc”

Vệ Trạm Dương nhẹ đá một cái bảng hiệu đã bị cháy đen, cảm thán:

“Bởi vậy ta chỉ tới đây một mình. Vệ Chân Ngọc, ngươi từ nhỏ đã rời nhà đi, chỉ có ta còn xem ngươi là đệ đệ”

Vệ Bình cười đáp:

“Xin nhận tấm lòng. Ngươi cứ đi đăng tiên đồ của ngươi, ta đi cầu Thiên Cừ của ta, là sinh hay là tử, tự dựa vào bản lĩnh, mỗi người đều có số phận của riêng minh”

“Ta không hiểu, ngươi không thích bị trói buộc, muốn được tiêu dao, tự tại, thế nhưng giờ ngươi lại đang làm gì ở đây?”

“Cầu tự tại”

Vệ Bình đáp:

“Tự tại không phải bốn biển là nhà, lưu lạc thiên nhai. Tâm ta tự tại mới là tự tại”

“Nếu mệnh cũng không còn thì tự tại thế nào được? Cho dù ta không lấy Trần Hồng Chúc, Vệ gia không dính dáng đến vũng nước này, Hoa Vi Tông cũng sẽ không buông tha cho hắn. Ngươi có biết hàng ngàn ngoại môn đệ tử Hoa Vi Tông nửa đêm xông ra khỏi sơn môn chạy theo Mạnh Hà Trạch, một đường trốn tới Thiên Cừ không? Thù oán này kết ở ngoài sáng, ngươi ở bên cạnh Tống Tiềm Cơ, chỉ có đường chết, không có đường sống! Quay đầu đi, vẫn còn kịp!”

Vệ Bình đáp:

“Lệnh bài ta đưa ngươi, một nén nhang sau sẽ mất đi hiệu lực, trận pháp Thiên Cừ sẽ lập tức công kích ngươi. Ngươi còn thời gian một nén nhang để rời khỏi Thiên Cừ. Chạy nhanh chút, vẫn còn kịp”

Vệ Trạm Dương nghe lời này sắc mặt liền lạnh, tựa như gỡ xuống mặt nạ ‘tận tình khuyên bảo’, lộ ra bản chất lạnh lùng:

“Ta sẽ chống mắt xem xem con đường mà ngươi đi rồi sẽ như thế nào”

Người không hợp ý nửa câu cũng thấy nhiều, Vệ Trạm Dương chợt áp sát Vệ Bình, thấp giọng nói nhanh:

“Huynh đệ mới của ngươi đang đứng sau lưng xem ngươi đấy, đi xử lý đi kìa”

Nói xong liền lẻn vào bóng tối, trong phút chốc biến mất vô tung.

Vệ Bình vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy cách đó mười trượng có một bóng người đang đứng đó.

Biểu tình Kỷ Thần thất hồn lạc phách, tựa như không thể tin nổi.

Vệ Bình chấn động, đại não trắng xoá.

—— Bị phát hiện ra rồi.

Rút kiếm giết Kỷ Thần diệt khẩu sao?

Hắn không làm nổi.

Trong bầu không khí trầm mặc khó mà chịu nổi, Kỷ Thần khẽ nói:

“Xem ra ngươi sẽ không suy xét đến xá muội rồi”

“Cô nương mà nửa đêm ngươi phải chạy ra gặp mặt này chính là cái người gặp được trên đường tối hôm đến ‘Thái Bình Ký’ kia sao?”

Vệ Bình ngẩn ra:

“A?”

Đêm ấy lá đỏ chợt hiện, ba người trong Tống Viện đội tuyết đi ăn thịt nướng. Kỷ Thần hỏi hắn vì sao mất hồn mất vía, hắn nói dối nhìn thấy một cô nương rất đỗi xinh đẹp nên mới thất thần.

Kỷ Thần hỏi:

“Nếu không phải là nàng, ngươi cũng sẽ không cố ý hẹn gặp ở nơi hai người lần đầu gặp mặt. Tiếc là ngày tốt cảnh đẹp chẳng còn, chỉ còn lại tường ngói đổ nát”

Vệ Bình vội vàng gật đầu:

“Việc này ngươi có thể giữ bí mật giúp ta không?”

“Nhưng ngươi có cô nương mình thích rồi, cứ thoải mái mà kết giao thôi, bọn ta đều sẽ chúc phúc cho ngươi, vì sao lại phải trốn trốn tránh tránh như vậy?”

Kỷ Thần nghĩ tới điểm này, ánh mắt lộ vẻ nghi ngờ.

Người Vệ Bình tới gặp, thật sự là cô nương mà hắn ái mộ sao?

Nếu không phải thì hắn còn có thể gặp ai? Đêm hôm khuya khoắt đang thương lượng cái gì?

Quân tử không dòm ngó chuyện riêng tư của bằng hữu. Hắn mới nãy không vận linh khí mà nghe trộm Vệ Bình nói chuyện là vì vẫn nguyện ý tin tưởng đối phương.

“Cái này là vì, vì….”

Tâm tư Vệ Bình nhanh chóng xoay chuyển, mở miệng liền nói dối:

“Bởi nàng tới là để cự tuyệt ta! Không muốn bị người khác nhìn thấy. Ta là tổng quản Thiên Cừ, Thiên Thành có ai mà không biết ta! Nếu ta và nàng đã là hữu duyên vô phận vậy cũng không muốn bị đàm tiếu thêm, khiến nàng bị người khác nghị luận”

Ánh mắt hoài nghi của Kỷ Thần trở thành đồng tình, thậm chí có vài phần vui sướng:

“Hoá ra là vậy, thế gian này thiếu gì cỏ thơm. Chi bằng suy xét một chút đến xá muội?”

Vệ Bình ngạc nhiên với năng lực chuyển đổi đề tài của hắn, bất luận là nói gì cũng có thể bảy bảy bốn chín vòng vòng về trên người ‘xá muội’.

Đây có lẽ là một loại năng lực đặc biệt.

“Ta còn đang buồn lòng, tạm thời không muốn để tâm chuyện nhi nữ tình trường, chỉ một lòng muốn xây dựng Thiên Cừ”

Kỷ Thần đáp:

“Ta hiểu, ta hiểu. Đúng rồi, ta đến đây là để nói với ngươi, Mạnh huynh mới về rồi! Sáng mai ngươi mà gặp hắn thì nhớ nhẫn nại chút, bớt mấy câu chọc giận hắn”

Vệ Bình nghĩ, có Mạnh Hà Trạch ở đây, sự an toàn của Tống Tiềm Cơ càng được bảo đảm hơn.

Kỷ Thần nghĩ, ta không chỉ có một người huynh đệ tốt, kiểu gì cũng sẽ có người suy xét đến muội muội của ta. Còn phải tốn công một chút nữa bên phía Mạnh sư huynh.

“Hắn nói gì ta cũng sẽ không tính toán với hắn”

Vệ Bình thấp giọng đáp:

“Đêm nay ngươi nếu đã bắt gặp, vậy thì đây là bí mật của huynh đệ ta, nhờ ngươi đừng để người khác biết”

Kỷ Thần tức giận:

“Kỷ Thần ta nào phải hạng tiểu nhân đâm bị thóc chọc bị gạo, lấy chuyện thất tình của huynh đệ ra làm chuyện phiếm chứ?! Ngươi không khỏi quá coi thường ta rồi!”

Hai người cụng tay kết làm liên minh, Kỷ Thần thề son sắt:

“Chuyện đêm nay trời biết đất biết, ngươi biết ta biết, kể cả Tống huynh, Mạnh huynh ta cũng không kể cho!”

Vệ Bình mỉm cười:

“Huynh đệ tốt”

Đôi khi một lời nói dối tựa như miếng vá trên tấm áo bào hoa lệ, nếu không muốn bị người khác nhìn thấy, vậy phải dùng tới càng nhiều kim chỉ hơn để che giấu, cuối cùng chỉ còn lại một tấm áo cũ thủng lỗ chỗ.

Hết chương 203.
Bình Luận (0)
Comment