Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 202 - Chương 202. Trời Biết Đất Biết (1)

Chương 202. Trời biết đất biết (1)
Chương 202. Trời biết đất biết (1)

Kiếm thế của Mạnh Hà Trạch vừa mạnh vừa nhanh, một kiếm chém xuống đầu, như muốn bổ đôi cả người và ghế, nếu là tu sĩ bình thường sớm đã nhảy ra khỏi ghế dựa, liều mạng bỏ trốn.

Nhưng Lận Phi Diên cũng không phải là tu sĩ bình thường, hắn là một tên Kim Đan dám giết Nguyên Anh, quanh năm kề cận sinh tử.

Cho dù lúc này linh khí bị phong toả, trọng thương chưa khỏi thì nhãn lực vẫn còn đấy.

Hắn không chút sứt mẻ, ngồi vững trên ghế dựa.

Lưỡi kiếm ngừng ngay bên cần cổ hắn, cắt rách cổ áo thêu hoa của hắn.

“Ngươi là ai?!”

Mạnh Hà Trạch quát to.

Lận Phi Diên vươn ra hai ngón tay, nhẹ nhàng gõ lưỡi kiếm:

“Nói chuyện tử tế chứ động thủ làm gì, không biết lớn nhỏ, ai dạy cho ngươi quy củ vậy”

Lồng ngực Mạnh Hà Trạch phập phồng lên xuống.

Hắn cảm thấy bản thân không nhịn nổi nữa, chỉ muốn chém chết cái tên yêu nhân này.

“Tiểu Mạnh”

Sau lưng chợt vang lên một tiếng gọi nhẹ nhàng:

“Tống sư huynh!”

Mạnh Hà Trạch kinh hỷ, hoàn hồn mà thu kiếm lại.

Lại thấy trong tay Tống Tiềm Cơ đang bưng bát thuốc, hốc mắt nhất thời phiếm hồng.

Ta mới xuất môn bao lâu đâu, cũng chỉ mới từ thu sang đông, chỉ mấy trận tuyết thôi mà sư huynh đã lưu lạc đến mức phải đi sắc thuốc cho người khác rồi.

“Vị này là Lận đạo hữu, tạm thời ở lại Tống Viện dưỡng thương”

Một câu này của Tống Tiềm Cơ khiến lửa giận ngập đầu của Mạnh Hà Trạch thoáng chốc tắt ngúm, hắn đáp lại Lận Phi Diên bằng một ánh mắt đắc ý.

Ai là chủ ai là khách, còn không rõ ràng sao?

Ngươi cùng lắm cũng chỉ là một tên bệnh đang dưỡng thương, ta không tính toán với ngươi.

Lận Phi Diên bưng bát uống thuốc, cố ý làm bộ làm tịch:

“Thuốc đêm nay đắng thật đấy, không bằng thuốc ngươi sắc lúc trưa”

Cái ngữ điệu kia uyển chuyển, tựa như đang hát. Mạnh Hà Trạch nghe mà thấy buồn nôn.

“Không thể nào”

Tống Tiềm Cơ buồn bực.

“Thuốc này sắc từ lúc trưa mà, ta chỉ làm nóng lại thôi”

Sắc mặt Lận Phi Diên lúc trắng lúc xanh, đặt mạnh bát xuống.

“Ha ha ha ha!”

Mạnh Hà Trạch cười ầm lên.

Cười xong liền nhịn không được mà hiếu kì:

“Không biết vết thương trên người vị Lận đạo hữu này từ đâu mà có vậy?”

Lúc hắn xuất kiếm đã thấy rõ, đây là một tu sĩ Kim Đan bị phong toả linh khí.

Ở Quận Thiên Cừ, ai có thể ra tay tàn nhẫn với khách nhân của Tống tiên quan như vậy?

Tống Tiềm Cơ đáp:

“Là ta đánh đấy”

Trong viện chợt yên lặng, Mạnh Hà Trạch khiếp sợ không biết nói gì.

Lận Phi Diên chợt đứng dậy, bước nhanh về phòng, hung hăng đóng sập cửa lại.

Mạnh Hà Trạch cười đến mức điên cuồng vỗ lên bàn đá, tên yêu nhân nhà ngươi lại tiếp tục khoe mẽ nữa đi!

Tống Tiềm Cơ ngồi vào ghế dựa của mình:

“Ngươi cười cái gì?”

“Gặp được sư huynh nên vui ấy mà, nghe nói sư huynh đột phá Nguyên Anh, đệ lại càng vui hơn”

Tống Tiềm Cơ mỉm cười.

Mạnh Hà Trạch thấy hắn tâm tình tốt, chủ động bộc bạch:

“Lần này đệ xuất môn, không chỉ đón người nhà tới đây mà còn đem theo ngoại môn đệ tử của Hoa Vi Tông”

Tống Tiềm Cơ trong lòng nảy lên, nụ cười cứng đờ:

“Mấy người?”

“Toàn bộ”

Tống Tiềm Cơ ôm chiếc gối dựa nhỏ vào lòng:

“Vậy à….”

Mạnh Hà Trạch thấp thỏm:

“Sư huynh không vui sao?”

Tống Tiềm Cơ thành thật đáp:

“Có đôi chút”

Mạnh Hà Trạch lập tức nhận sai:

“Xin lỗi Tống sư huynh, đệ biết sai rồi”

Tống Tiềm Cơ trước đây từng nói với Mạnh Hà Trạch rằng muốn làm gì thì cứ đi làm, không cần để tâm đến hắn, không phải nói suông.

Nhưng lần này hắn quả thực có chút không vui.

Tống Tiềm Cơ hỏi:

“Ngươi sai ở đâu?”

Mạnh Hà Trạch đáp:

“Đệ sai ở chỗ về trễ, lúc sư huynh gặp thích khách đệ lại không ở bên cạnh bảo vệ, để sư huynh gặp nguy hiểm”

“Không đúng”

Tống Tiềm Cơ lắc đầu.

“Ta không cần bảo vệ”

“Đệ sai ở chỗ đem rắc rối về cho Thiên Cừ. Nhóm ngoại môn đệ tử này đi theo đệ phản lại tông môn. Hoa Vi Tông sớm muộn gì cũng sẽ biết, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua. Đệ nhất thời muốn làm anh hùng, chuyện do mình gây ra, đệ sẽ tự mình giải quyết!”

“Không đúng”

Tống Tiềm Cơ vẫn lắc đầu.

“Ta cũng không sợ Hoa Vi Tông”

Da mặt Mạnh Hà Trạch đỏ bừng, chua xót lại bực tức:

“Đệ sai ở chỗ không nên xuất kiếm với Lận đạo hữu? Nhưng hắn quả thực quá….”

“Liên quan gì đến hắn?!”

Tống Tiềm Cơ thở dài:

“Nếu đã đem theo nhiều người như vậy quay lại, chuyến đi này nhất định nhiều trắc trở, ngươi sai ở chỗ không truyền tin cho ta”

Mạnh Hà Trạch ngẩn ra:

“Đệ, đệ sợ làm phiền sư huynh”

Tống Tiềm Cơ:

“Ngươi gặp chuyện không nói, làm sao ta biết được ngươi có bị thương không, có gặp phải kẻ địch mạnh không ứng phó nổi không, phù chú mang theo người có đủ dùng không, tiền có đủ mà tiêu không?’

“Sư huynh!”

Khoé mắt Mạnh Hà Trạch phiếm hồng, chóp mũi chua xót:

“Vết thương của đệ đều đã khỏi rồi!”

Tống Tiềm Cơ đứng dậy:

“Ngươi chờ đã”

Mạnh Hà Trạch một mình đứng ngây ra trong viện, nghĩ thầm ta vừa mới quay lại, cho dù có phạm lỗi thì Tống sư huynh cũng sẽ không tìm người đánh ta đâu nhỉ.

Chờ thêm một lát hắn lại nghĩ, nếu là đánh thật thì cứ để huynh ấy đánh, chỉ cần sư huynh hết giận thì bị đánh chút cũng không sao.

Một tiếng đinh đang vang lên, Tống Tiềm Cơ đặt lên bàn đá một vật:

“Lại đây”

Mạnh Hà Trạch nhìn kĩ, vậy mà lại là một bát mì.

Đêm đông gió bắc thổi, nước canh bốc khói trắng. Dưới ánh trăng và ánh nến, sợi mì trở nên trong suốt.

Nước súp nóng hổi khiến hắn từ trong ra ngoài đều thấy ấm áp:

“Sư huynh”

“Ta lần đầu nấu mì, không biết mùi vị ra sao”

Tống Tiềm Cơ nói.

“Thử xem”

Hắn từng nhìn người khác làm mấy lần, vẫn luôn cảm thấy không khó, có lẽ dễ hơn việc trồng trọt và tu luyện.

Mạnh Hà Trạch vui mừng khôn xiết.

“Đã là sư huynh đích thân làm, nhất định tuyệt hảo”

Hắn gấp gáp dùng đũa trộn đều mì.

Ai ngờ càng trộn nước canh lại càng đục, rau lại càng nát, mì tan thành vụn, dính cả vào nhau.

Trong lòng Mạnh Hà Trạch dự cảm không lành, mới ăn một miếng nước mắt suýt nữa đã rơi vào trong bát.

Trên đời này vậy mà lại có mùi vị cổ quái như vậy!

Tống Tiềm Cơ thấy thần sắc hắn hơi thay đổi, khẩn trương hỏi:

“Không ngon sao? Không hợp khẩu vị thì đổ đi”

Mạnh Hà Trạch vội vàng đáp:

“Ngon mà, ngon mà, đặc biệt ngon!”

Tống Tiềm Cơ vươn tay ra muốn lấy lại cái bát:

“Để ta thử xem!”

Mạnh Hà Trạch hoảng sợ đến mức vùi đầu ăn mì, ai thèm quản xem chua cay mặn ngọt thế nào, cứ nuốt hết vào bụng là xong. Hắn đặt chiếc bát sạch bách xuống:

“Đệ ăn xong rồi!”

Tống Tiềm Cơ nở nụ cười:

“Ngon đến vậy thật sao…”

Thiên tài phòng bếp vậy mà lại là ta.

Lần tới lại nấu thêm một bát nữa, mời Vệ Bình nếm xem.

………

Hết chương 202.
Bình Luận (0)
Comment