Kỷ Thần nhỏ giọng dặn dò đám người Từ Khán Sơn:
“Các ngươi chịu khó vất vả trông coi nơi này một chút, ta phải đi tìm Vệ huynh báo tin để cho hắn trước trốn đi”
Mạnh Hà Trạch có uy vọng cao, Vệ tổng quan lại có nhân duyên tốt, nhưng hai người ngày thường cũng không tiếp xúc nhiều với nhau.
“Ngươi mau đi đi, chúng ta sẽ ở nơi này nhìn chằm chằm Mạnh sư huynh”
Kỷ Thần suốt đêm tìm Vệ Bình, tưởng tượng chính mình là anh hùng đang mang theo trọng trách trên vai, giữ gìn Thiên Cừ đoàn kết ổn định.
Vệ Bình trước đây thật dễ tìm, nếu không có ở Tống viện thì sẽ là ở đồn biên phòng hoặc là ở thần miếu đại lao.
Bởi vì Vệ tổng quản phải bận rộn an bài trù tính mọi sự vụ trong Thiên Cừ nên luôn có người gặp qua hắn.
Nhưng tối nay, ngoài dự đoán của mọi người, Vệ Bình giống như biến mất vậy, không thấy bóng dáng đâu, đưa tin phù cũng không thấy hồi đáp.
“Không phải hắn đi Tống viện làm bữa ăn khuya sao?”
“Không phải đi rừng độc bên kia sao?”
“Không phải ở thần miếu đại lao sao?”
Kỷ Thần tìm kiếm khắp nơi nhưng lại chỉ nhận được từng tiếng hỏi lại.
Hiện giờ hắn đang đứng ở đại lộ Thiên Thành, đối mặt với bóng đêm mênh mông, hắn lấy ra trận bàn, trong lòng nổi lên tư vị không rõ là gì.
“Vệ huynh, ngươi đã nói, chỉ khi nào truy tìm tung tích địch nhân mới có thể vận dụng trận pháp, nhưng tối nay, phải đắc tội rồi…”
Tối nay, hắn nhận thấy Vệ Bình không bình thường, tuyệt đối là đang có việc giấu hắn.
…..
Mạnh Hà Trạch sau khi sắp xếp ổn thỏa cho người nhà, lại giống như khi còn nhỏ trèo tường mà đi.
Nơi phủ tiên quan, trận pháp bên trong Tống viện không đề phòng hắn, hắn tùy thời có thể đẩy cửa đi vào.
Vẫn là cửa son như trước đây, vẫn là Tống viện quen thuộc của trước đây.
Ánh trăng vẫn như vậy, khi hắn rời đi, hoa mai còn chưa nở, nhưng khi hắn trở về, hương hoa mai đã ngập tràn trong viện.
Niềm vui còn chưa hiện rõ trên lông mày Mạnh Hà Trạch, hắn chợt nghe thấy một tiếng ca cùng với gió đêm và hương hoa mai bay tới.
Khí tức hoàn toàn xa lạ khiến cho hắn phải nhíu mày.
Trên bàn đá trong viện đã được thắp đèn, ánh lửa chập chờn trong đêm đông.
Người đó khoác một chiếc áo choàng bằng gấm có thêu bách hoa, đang ngồi trên chiếc ghế dựa của Tống Tiềm Cơ, trên đùi còn có một con mèo nhỏ gầy yếu đang nằm cuộn tròn.
Hắn nhắm hai mắt, khoanh chân, một đầu ngón tay nhẹ gõ lên tay vịn, giống như đang đánh nhịp, từ từ ngâm nga:
“Kiếm sắc trảm bất nghĩa
Hoàng kim thưởng anh hùng
Sát nhân chốn hồng trần
Báo đáp tại chốc lát….”
Mạnh Hà Trạch không hiểu nhạc khúc, nhưng nghe thấy âm thanh trầm thấp kia liền biết đây là một vị nam tử hào sảng.
Giống như mang theo kiếm sắc trong đêm tuyết lớn, mười bước giết người, sát khí tung hoành.
Người này rất nguy hiểm.
Tay phải của hắn theo bản năng nắm lấy chuôi kiếm lạnh băng.
Hắn đang muốn tiến lên chất vấn, chợt nghe thấy làn điệu biến đổi, trở thành giọng nữ nỉ non trìu mến:
“Ta chỉ biết vinh hoa phú quý đều là mệnh
Ai biết được số kiếp một khắc sẽ rõ ràng
Nhớ năm đó ta ngông cuồng hống hách
Đến bây giờ chỉ sợ không nhớ nổi trước đây…”
Thanh âm nỉ non này vậy mà cùng phát ra từ một người lúc nãy.
Giống như một vị nữ tử đang thở dài cho bản thân mình bị rơi vào phàm trần, bị vây hãm trong chiếc lồng của số mệnh, chỉ có thể hồi ức lại những vinh quang trong quá khứ.
Mạnh Hà Trạch nhăn mày càng sâu.
Tống viện vốn là nơi thanh tịnh, như thế nào lại có người ở đây hát khúc nhạc chướng khí mờ mịt thế này.
Hỗn trướng Vệ Bình kia đi đâu rồi? Cái chức quản gia của hắn làm như thế nào vậy?
Lận Phi Diên không cần mở mắt cũng phát hiện được có người tới, nhưng hắn cũng lười không muốn để ý.
Hôm nay hắn đã thăm dò được tình thế. Tại Tống viện này, chỉ cần Tống Tiềm Cơ không cho hắn chết, thì ai cũng đừng hòng được giết hắn.
Vốn đang ở trong lao ngục nhưng so với nhà mình còn an toàn hơn.
Nhưng người mới tới uy áp tỏa ra ngoài, mang theo khí thế hung hãn.
Trong cổ họng mèo nhỏ màu vàng đất phát ra âm thanh ô ô, sống lưng cong lên, lông cũng dựng ngược lên. Mắt mèo trừng to, nhe răng ra, ngoài mạnh trong yếu cảnh cáo người mới tới.
Lận Phi Diên không tiếp tục hát nữa, híp mắt đánh giá thiếu niên đang cầm kiếm kia:
“Cũng quá nửa đêm rồi, ngươi tới tìm ai?”
Bộ dáng thiếu niên tuấn lãng, thân thể rắn chắc, được phủ một lớp ánh trăng đứng dưới giàn hoa, cứ đứng yên ở đó mà nhìn chằm chằm vào hắn.
Giống như một con báo đen đang vận sức chờ xông tới.
Lận Phi Diên thầm nghĩ, chỉ là một tiểu tử Trúc Cơ kỳ sắp đột phá Kim Đan mà cũng dám ở trước mặt ta phát ra uy áp, ra vẻ ta đây sao?
Mạnh Hà Trạch nghe thấy hắn hỏi “Ngươi tìm ai?”, máu nóng toàn thân liền xông lên đỉnh đầu. Ngươi là tặc tử phương nào mà dám tu hú chiếm tổ chim khách, đảo khách thành chủ như vậy hả?
Hắn lạnh lùng nói:
“Nơi đây là Tống viện, ngươi là ai?”
Lận Phi Diên suy tư trong chốc lạt, chợt nhếch miệng cười.
Hắn đã biết người này là ai.
Sau khi nhận được ủy thác đi ám sát Tống Tiềm Cơ, hắn đã cẩn thận điều tra qua, bên người Tống Tiềm Cơ có những người nào, những người đó có bối cảnh ra sao, chiến lực sát chiêu của bọn họ thế nào.
Cứ tưởng rằng những tình báo đó đã vô dụng, nhưng lúc này lại vô cùng may mắn
----Hắn biết rõ như thế nào có thể chỉ dùng một câu khiến cho người này trong nháy mắt mất đi lý trí:
“Tìm Tống Tiềm Cơ đúng không, hắn đang ở phía sau bếp sắc thuốc cho ta, không bằng ngày mai ngươi lại tới làm khách đi”
“Keng”
Kiếm quang phá tan màn đêm.
Hoa mai vỡ tan, mèo nhỏ kinh hãi nhảy lên.