Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 200 - Chương 200. Tu Hú Chiếm Tổ Chim Khách (1)

Chương 200. Tu hú chiếm tổ chim khách (1)
Chương 200. Tu hú chiếm tổ chim khách (1)

Kỷ Thần nhìn thấy bộ dạng Mạnh Hà Trạch như vậy, trong lòng biết nếu lúc này hắn tìm thấy Vệ Bình thì sẽ không tránh khỏi một hồi ác chiến.

Hai bên đều là huynh đệ của hắn, dù cho ai bị thương hắn cũng đều không muốn.

“Thật sự không trách hắn được, ngươi không có mặt lúc đó mà chứng kiến, hắn dốc hết tâm lực bảo hộ Tống huynh, sắp xếp phòng hộ ở Thiên Cừ phương một cách nghiêm ngặt, chỉ trách thích khách kia quá xảo trá. Ngươi xem, mọi người trải qua một kiếp này, so với trước kia càng trở nên đoàn kết hơn”

Đám người Từ Khán Sơn cũng sôi nổi tham gia khuyên can, nói tốt giúp cho Vệ Bình.

“Tống sư huynh cũng đã tỉnh, thân thể không có vấn đề gì. Hôm nay cũng muộn rồi. sáng mai lại tới gặp Tống sư huynh cùng Vệ tổng quản đi”

“Vệ tổng quản bận rộn cả trong lẫn ngoài, đúng thật là không dễ dàng gì”

Gió lạnh thổi qua khiến đầu óc Mạnh Hà Trạch thanh tỉnh hơn chút.

Lần này hắn ra ngoài, trải qua một phen phong ba, tính cách cũng trở nên trầm ổn hơn so với trước đây. Chỉ là mới về liền nghe tin Tống Tiềm Cơ bị ám sát mới trở nên hơi có chút mất kiểm soát như vậy.

Có Kỷ Thần ngăn cản, đêm nay hắn nhất định không gặp được tên Vệ Bình kia rồi, không bằng trước tiên lui một bước.

“Các ngươi đều sốt ruột cái gì chứ, ta cũng không phải muốn đi tìm hắn gây phiền toái”

Dứt lời liền vén lên màn xe, đỡ xuống bốn vị lão nhân:

“Đây là cha mẹ ta, còn có quản gia cũng nữ đầu bếp trong nhà, về sau liền định cư tại Thiên Thành. Cha, mẹ, bọn họ đều là bằng hữu của ta”

Mọi người nhiệt tình tiếp đón, không khí khẩn trương vừa rồi nháy mắt liền tan biến.

Đoàn người nhà của Mạnh Hà Trạch sau khi xuống xe, sắc mặt vẫn mang theo vẻ bất an, đứng ở phía sau lưng nhi tử:

“Tranh Tiên, đây là Quận Thiên Cừ sao, vị Tống sư huynh mà ngươi nói kia ở chỗ nào?”

“Tống sư huynh ở phủ tiên quan trong Thiên Thành”

Bốn người bị mọi người vây quanh thăm hỏi một hồi, nhất thời liền cảm thấy những vị tiên sư tiên trưởng này cũng không khác gì so với phàm nhân, không giống như những vị cao cao tại thượng đã gặp qua trước đây, nên liền dần thả lỏng người.

Trên dưới Mạnh gia có mấy chục người, là một trong những gia tộc lớn ở Quận Thanh Lộc. Năm đó, Hoa Vi Tông đến đây thu nhận ngoại môn đệ tử, Mạnh phu nhân ban đầu còn không muốn cho Mạnh Hà Trạch đi ‘Kiểm tra linh căn’.

Ai ngờ, Mạnh Hà Trạch lại trèo tường trốn đi, tự mình đến bao danh, kiểm tra ra linh căn trung phẩm.

Tin tức này khiến toàn thành oanh đông, ai nấy đều nói ở Mạnh gia có người con trai tên là Hà Trạch, tự là Tranh Tiên, là long phượng trong loài người, muốn đi tu luyện đại bản lĩnh ‘Trường sinh bất lão, dời non lấp biển’.

Mạnh gia liền tổ chức một bữa tiệc lớn, phô trương thanh thế.

Chỉ có Mạnh phu nhân là lặng lẽ tới hỏi trưởng lão thu đồ đệ:

“Tiên sư đại nhân, sau khi con ta vào được tiên môn, còn có thể về nhà ở mấy ngày không?”

Trưởng lão nghiêm khắc cảnh cáo:

“Tiên phàm khác biết, nếu không chém đứt tục duyên sẽ làm chậm trễ tiên đồ của hắn. Không nên vọng tưởng nữa”

Mạnh lão gia an ủi phu nhân:

“Đứa nhỏ Tranh Tiên này từ nhỏ đã thông minh. Trước kia gặp được một vị pháp sư đi vân du còn tặng cho hắn một chuỗi tràng hạt bằng linh ngọc, nói hắn có tuệ căn, có thể thấy được vận mệnh của hắn nhất định khác biệt cùng phàm nhân”

Tuy ngoài miệng nói như thế nhưng hai mắt hắn vẫn ngấn lệ.

Trước khi đi, Mạnh Hà Trạch cao hứng nói:

“Quản gì tiên phàm khác biệt, chờ ta vào được nội môn, trở thành tiên sư chân chính, liền áo gấm về làng”

Ánh mắt trưởng lão thu đồ đệ vẫn lạnh nhạt:

“Chờ sau khi tu tiên, ngươi liền cái gì cũng sẽ không nhớ rõ đâu”

Lần này, Mạnh Hà Trạch trở về quê hương, vượt ra ngoài dự kiến của mọi người Mạnh gia. Mạnh lão gia, Mạnh phu nhân nhìn thấy nhi tử liền vui mừng đến phát khóc. Quản gia cùng nữ đầu bếp là phu thê, hai người không có con, hơn nửa đời người sống tại Mạnh gia, cũng coi Mạnh Hà Trạch giống như nhi tử của mình.

Bốn người thu thập đồ đạc, bất luận ở nơi nào cũng nguyện ý đi. Những vị đường huynh đường đệ, nha hoàn người hầu khác không muốn rời bỏ quê hương. Mạnh lão gia cũng không miễn cưỡng bọn họ, ra tay hào phóng phân gia.

Hốc mắt đám ngoại môn đệ tử mới tới đều ửng đỏ, nhỏ giọng nức nở.

Chu Tiểu Vân lo lắng nói:

“Trên đường phải chịu nhiều vất vả lắm đúng không? Có ai bị thương không? Ta hiểu chút y thuật, trên người ai có thương tích liền tới chỗ ta kiểm tra xem”

Các đệ tử đều lắc đầu:

“Vất vả đến đâu cũng vẫn sẽ vượt qua. Đến được Thiên Cừ rồi sẽ không còn sợ gì nữa”

Có người nói:

“Do chúng ta thấy Mạnh sư huynh có cha mẹ làm bạn, nên nhất thời cảm thấy nhớ nhà thôi”

“Điều này có gì khó?”. Chu Tiểu Vân cười nói:

“Lúc trước, Tống sư huynh cũng từng nói qua, nhà ai còn có thân nhân trên đời đều có thể mang tới Thiên Cừ. Chỉ cần người đó tự nguyện”

Tiểu đệ tử lại có chút do dự:

“Nhưng trưởng lão tông môn có nói, nếu muôn tu tiên trước phải trảm trần duyên”

Chu Tiểu Vân khinh thường nói:

“Chúng ta môn hạ đệ tử Tống viện không làm loại chuyện như vậy. Những tu sĩ xuất thân từ Tu chân thế gia, từ nhỏ tu hành ở trong nhà, sau lại rời nhà bái sư, sư phụ của bọn họ cũng không bắt bọn họ phải ‘trảm trần duyên’. Một gia tộc cả trăm người thậm chí là ngàn người, chưa nghe ai nói muốn đạt tu vi cao phải đoạn tuyệt quan hệ cùng người khác cả, ngược lại còn hỗ trợ lẫn nhau, chia sẻ tài nguyên với nhau.

Vậy mà lại đối với ngoại môn đệ tử xuất thân là phàm nhân nói cái gì mà ‘trảm trần duyên, thành đại đạo’ hay ‘tông môn là nơi trở về duy nhất’. Đây là đạo lý gì chứ? Chẳng lẽ đơn giản là vì người thân của bọn họ là tu sĩ, còn người thân của chúng ta là phàm nhân sao?”

Đám đệ tử ngoại môn mới tới lúc này đã há hốc mồm vì kinh ngạc.

Có người nói:

“Những lời này của sư tỷ trước nay ta đều chưa từng được nghe qua. Nhưng ngẫm lại cũng có lý”

Chu Tiểu Vân cười nói:

“Vào Thiên Cừ rồi, những thứ các ngươi chưa từng được nghe còn nhiều lắm”

Hết chương 200.
Bình Luận (0)
Comment