Nếu không phải bị thương, hắn chỉ muốn xách cổ áo Tống Tiềm Cơ lên mà hét to:
Ngươi là Tống Tiềm Cơ kỳ thư song tuyệt, là Nguyên Anh trẻ nhất đương thời, thiên phú vượt qua cả Tử Dạ Văn Thù, gần sát Tiển Kiếm Trần.
Ngươi là chủ nhân Quận Thiên Cừ, địch nhân của ngươi đang mài đao soàn soạt, biết bao người nhìn ngươi chằm chằm muốn giết chết ngươi, ngươi cả ngày đều đang làm trò gì vậy.
Tống Tiềm Cơ đứng dậy:
“Ngươi vẫn đang bị thương, đến giờ uống thuốc rồi”
Không lâu sau, hắn bưng bát thuốc từ trong phòng bếp ra.
Lận Phi Diên ghét bỏ mà quay đầu đi.
Tống Tiềm Cơ:
“Ta mới sắc, không phải Vệ Bình”
Lận Phi Diên rũ mắt.
Bát thuốc đen nhánh gợn sóng, phản chiếu bóng dáng hắn.
“Vì sao?”
Vì sao trị thương cho ta, vì sao không giết ta, vì sao không tra hỏi ta.
Giống như một hồi ám sát kia đã hoà tan theo tuyết, không để lại chút dấu vết nào.
Tống Tiềm Cơ không hiểu:
“Vệ Bình sắc ngươi lại không chịu uống”
“Ta, ta….”
Lận Phi Diên muốn nói gì đó lại thấy Tống Tiềm Cơ nhấc tay.
Tư thế quen thuộc.
Hắn lập tức phẫn nộ:
“Ta tự uống! Ta tự uống được chưa hả!”
Kiên cường bất khuất, răng rắc một tiếng, tự mình đánh gãy cằm mình xuống, đổ thuốc vào, lại răng rắc một tiếng nữa, đẩy cằm lại.
Tống Tiềm Cơ cạn lời, lúc thu dọn bát không kìm được mà nhắc nhở:
“….Nếu đã tự uống thì cứ há mồm là được rồi”
Lận Phi Diên trầm mặc trong giây lát, một chân đá hỏng hàng rào trúc:
“Đều tại cái viện rách này của ngươi, lão tử sắp phát điên rồi”
Tống Tiềm Cơ không khách khí, một tấm phù cấm ngôn dán lên sau lưng hắn.
Lận Phi Diên há mồm lại không phát ra thanh âm, phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn.
Xem hắn trồng hoa thuỷ tiên, cắt tỉa cành cây, tu sửa hàng rào.
Một ngày lặng lẽ trôi qua, bất giác trăng đã treo cao phía tây lầu, ánh đèn chập chờn.
Đối với Lận Phi Diên, một ngày này trải qua vô cùng chậm, lại vô cùng nhanh.
Đêm đến Vệ Bình làm bữa ăn khuya, những chiếc bánh nếp hoa mai thơm phức xiên vào que trúc, phía trên phủ mật ong và các loại hạt.
Vệ Bình tự tay cầm một cái đưa cho Lận Phi Diên, tiện thể truyền âm:
“Giờ Tý ba khắc đêm mai, ba tiếng chim hót làm tín hiệu”
Lận Phi Diên thích đồ ngọt, không nỡ ném đi.
Hắn bẻ xuống một nửa, gọi con mèo hoa bé nhỏ bên góc tường qua:
“Ngươi ăn trước”
Không chết. Lận Phi Diên cười rộ lên, mãn nguyện mà nhét một nửa cái bánh còn lại vào miệng.
Mèo nhỏ màu vàng đất nhẹ nhàng cọ chân hắn, phát ra tiếng kêu nhỏ bé yếu ớt.
Lận Phi Diên nghĩ thầm, cái nơi quỷ quái này, mèo cũng giống chó, vừa dính người lại còn chả có tiền đồ.
Ngày đông đất đai cằn cỗi, không sợ chó mèo dẫm nát vườn rau, vậy nên chuyện Lận Phi Diên nuôi mèo Tống Tiềm Cơ coi như không thấy.
………
Biên giới Quận Thiên Cừ, gió bắc thét gào.
Đội hộ vệ do Vệ Bình huấn luyện tuần phòng suốt đêm, thân mang khôi giáp, bước đi chỉnh tề.
“Kỷ sư huynh, lại đến xem trận à?”
Chu Tiểu Vân chào hỏi.
“Ta muốn tu sửa thêm. Các ngươi cứ làm đi, không cần để ý đến ta đâu”
Bóng đêm mênh mông được thắp sáng bởi ánh lửa mơ hồ.
Kỷ Thần đặt tài liệu trận pháp xuống, híp mắt nhìn ra xa.
Ánh lửa uốn lượn, vô cùng khí thế.
Nay tu sĩ muốn lẻn vào Thiên Cừ thăm dò, đại đa số đều lén lén lút lút, như thể đi ăn trộm, chỉ sợ bị phát hiện.
Lần này nhiều người tới như vậy, là muốn công thành sao?
“Người dẫn đầu là Mạnh sư huynh!”
Đệ tử đội săn bắn đang đứng trên đầu thành đặt ống nhòm xuống, cao giọng hô.
Bóng người ngoài thành đáp lời:
“Ta về rồi đây, mở cửa ——”
Quả thực là thanh âm của Mạnh Hà Trạch.
Kỷ Thần không chịu gỡ xuống trận pháp:
“Từ từ đã!”
Mạnh sư huynh đi đón người nhà, nhiều nhất chỉ đem về hai cỗ xe ngựa, sao lại dẫn về cả một đội ngũ nhìn không thấy điểm cuối thế này?
Trong đội ngũ ngoại trừ bốn phàm nhân ra, toàn bộ đều là tu sĩ cấp thấp. Hơn nữa còn mặt xám mày tro, trên người bị thương, phải đến cả ngàn người.
Nhìn sao cũng thấy không đúng.
Hắn nhìn chằm chằm bóng dáng Mạnh Hà Trạch đến gần, cảnh giác hỏi:
“Ngươi làm thế nào để chứng minh?”
Mạnh Hà Trạch giơ thanh kiếm do Tống Tiềm Cơ chế tạo cho hắn lên:
“Ta còn phải chứng minh ư, ngươi cẩn thận nhìn kĩ cho ta!”
Kỷ Thần lắc đầu:
“Không được, ngươi nghĩ cách tự chứng minh đi”
Lúc trước hắn còn cẩn thận nhìn kĩ Vô Tương pháp sư, kết quả thì sao? Chứng tỏ hắn nhìn người không chuẩn.
Chu Tiểu Vân thấy Kỷ Thần hoài nghi, lập tức phất tay, hai hàng cung nỏ nhắm chuẩn xuống dưới thành.
Đám người chăm chú nhìn nhau, tình thế khẩn trương.
Mạnh Hà Trạch không có thời gian để nhiều lời, chỉ lấy một khối thiết bài từ trong ngực ra, giơ lên cao:
“Cái này được chưa?”
Chữ viết trên thiết bài xiên xiên vẹo vẹo, vô cùng xấu xí, dưới ảnh lửa chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra bốn chữ ‘cao thủ săn bắn’.
Kỷ Thần vui mừng:
“Mau mở cửa ra, chữ của ta độc nhất vô nhị, thiên hạ không ai phỏng theo nổi! Mạnh huynh, huynh quay về tốt quá rồi!”
Đội ngũ sau lưng Mạnh Hà Trạch vang lên tiếng tán thưởng:
“Thư pháp thật đặc biệt, quả đúng là khó mô phỏng”
“Vị này chính là người đứng đầu Thư Hoạ Thí, trận sư Kỷ Thần ư?”
Mạnh Hà Trạch chỉ thấy mất mặt quá đỗi, lập tức nhét khối thiết bài vào trong lồng ngực.
Đội ngũ cuối cùng cũng tiến vào cổng thành, tựa như dòng suối nhỏ đổ về biển rộng.
“Mạnh huynh, bọn họ là ai, họ hàng nhà huynh à?”
Kỷ Thần hỏi.
Mạnh Hà Trạch đáp:
“Bọn họ là ngoại môn đệ tử của Hoa Vi Tông, nói ra thì dài, dọc đường đi xảy ra nhiều chuyện lắm, sắp xếp cho bọn họ nghỉ ngơi đã”
Từ Khán Sơn kinh ngạc:
“Giỏi thật đấy, lúc đi chỉ đi một người mà lúc về lại đưa về cả đám!”
“Đi theo ta”
Chu Tiểu Vân cười cười, nói với đám tiểu đệ tử đang biểu tình thấp thỏm nhưng lại không nhịn nổi kích động kia:
“Quay về được là không sao rồi”
Không biết vì sao, trong đội ngũ bùng phát tiếng nức nở.
Mạnh Hà Trạch đánh giá trận pháp và thành phòng:
“Xảy ra chuyện gì vậy? Lúc ta đi còn chưa có mấy thứ này”
Kỷ Thần do dự, Từ Khán Sơn thì vẻ mặt cay đắng.
Mạnh Hà Trạch cảm thấy không ổn:
“Mau nói!”
Kỷ Thần truyền âm:
“Tống sư huynh lúc tết bội thu gặp thích khách….”
Trước mắt Mạnh Hà Trạch tối sầm, trời đất chợt đảo lộn.
Kỷ Thần đỡ hắn dậy:
“May mà không sao, Mạnh sư huynh, Mạnh sư huynh, huynh sao vậy?”
Mạnh Hà Trạch hồi thần, thốt ra bốn chữ từ kẽ răng:
“Vệ Bình ở đâu?”