Vệ Bình hít sâu một hơi, đừng nói ba ngày, giờ hắn chỉ hận không thể khiến Lận Phi Diên lập tức biến mất.
“Ăn cơm thôi”
Vệ tổng quản mỉm cười, mở hộp đồ ăn ra, thành thạo mà làm việc.
Thịt thái lát mỏng, rau củ rửa sạch thái hạt lựu, bốn bát nước chấm nhỏ đặt trên bàn.
Bếp than được nhóm lên, nồi đồng đựng nước canh sôi sùng sục. Bốn người ngồi quanh bàn, bị bao phủ bởi sương trắng ấm áp bốc lên.
Tống Tiềm Cơ thấy Lận Phi Diên thành thật rồi liền xé phù cấm ngôn sau lưng hắn xuống.
Lận Phi Diên nhấc đũa, nhưng lại nhìn chằm chằm bát nước chấm trước mặt Tống Tiềm Cơ, nói:
“Ngươi đổi với ta!”
Tống Tiềm Cơ biểu tình nghi hoặc.
Lận Phi Diên đẩy bát mình qua, hùng hồn nói:
“Ta muốn ăn của ngươi”
Kỷ Thần xụ mặt, hiếm khi tỏ vẻ không vui:
“Tống huynh không giết ngươi, là huynh ấy tâm địa thiện lương, trị thương cho ngươi, còn cho ngươi ăn, ngươi còn không biết ngại mà lắm chuyện”
Vệ Bình truyền âm phẫn nộ gầm lên:
“Ăn của ngươi đi, ta không hạ độc!”
Lận Phi Diên làm ngơ, hắn không tin Vệ Bình, hắn gõ đũa đáp:
“Không tệ, Tống tiên quan thiên hạ đệ nhất nhân từ, là ta lắm chuyện, nhưng ta cứ muốn lắm chuyện như vậy đấy”
Vệ Bình chợt vỗ bàn, bàn đá và đồ ăn trân quý chẳng bị sứt mẻ, chỉ có bát nước chấm của Lận Phi Diên là bay lên:
“Lắm điều không xứng ăn cơm”
Bát sứ nhỏ màu xanh bay lên cao, đầu đũa Kỷ Thần chợt điểm, uy áp bạo liệt xông thẳng đến trước mặt Lận Phi Diên.
Hai tay Lận Phi Diên bị thương, càng chẳng huy động nổi chút linh khí nào, trong nháy mắt chỉ có thể ngả người về sau.
Hắn biết rõ tránh không thoát, trước mắt chợt nhoáng lên, là một nửa tay áo bào trắng.
Tống Tiềm Cơ vững vàng đỡ lấy bát nước chấm từ giữa không trung, tựa như người khác dùng hai tay đưa cho hắn.
“Ăn đi”
Hắn đẩy bát của mình về hướng Lận Phi Diên, ánh mắt quét qua Vệ Bình, Kỷ Thần.
“Giống nhau cả thôi mà”
Nhà ai cũng không được đánh nhau trên bàn ăn.
Thịt đã chín, Lận Phi Diên vội hạ đũa gắp lên trước, chấm một cái vào bát, há miệng nhai nuốt.
Hắn chợt ngây ngẩn mà nhìn về phía Vệ Bình, chầm chậm cười lên làm lộ hàm trăng trắng tinh:
“Bát này đúng là không giống!”
Trong lòng Vệ Bình phát cáu:
“Im miệng!’
“Chậc chậc, có hương vị của linh chi núi trăm năm tuổi, ta đoán là phơi khô xong sấy thành bột, trộn vào nước”
“A, bào ngư, đầu hổ Nam Hải, xào tương chiên dầu rồi lại cắt thành miếng nhỏ, xếp dưới đáy nồi”
“Còn có nấm bạch ngọc linh, mật hoa dạ tinh….”
Lận Phi Diên tựa như tóm được đuôi Vệ Bình, khoa trương nói:
“Đúng là xa hoa, cao lương mỹ vị, làm một bát cứ tưởng bình thường nhưng thực ra lại vô cùng trân quý. Chẳng trách Tống tiên quan không tích cốc, mỗi ngày đều được ăn thế này thì đồ ngốc mới không ăn”
Vệ Bình một mặt thì mỉm cười vô tội với Tống Tiềm Cơ:
“Đều là đồ rẻ tiền bán trên phố thôi, Lận đạo hữu nếm nhầm rồi”
Một mặt thì truyền âm uy hiếp:
“Câm mồm, bằng không xem ta hay ngươi ai chết trước!”
Lận Phi Diên hung hăng há to mồm ăn thịt, còn gắp cả đồ ăn cho Tống Tiềm Cơ:
“Mọi người đều ăn đi. Kỷ đạo hữu ngẩn người ra đấy làm gì!”
Tống Tiềm Cơ nhàn nhạt liếc nhìn hắn, không nói lời trách móc, nhưng Lận Phi Diên đã biết ý tứ trong ánh mắt hắn.
—— Chẳng qua là lấy phù cấm ngôn ra hù ta chứ gì.
Hắn hừ nhẹ một tiếng, không nói nữa.
Cuối cùng cũng có thể bình an ăn xong nồi lẩu.
Lận Phi Diên giống như phù bạo phá, bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ.
Vệ Bình muốn lưu lại để trông chừng nhưng việc tra xét người khả nghi ở Thiên Cừ đã tiến hành đến vòng cuối cùng rồi, trong thần miếu đang giam giữ thế lực mật thám khắp nơi, chờ hắn tới thẩm vấn.
Kỷ Thần muốn đi gia cố trận pháp, lại chọn thêm mấy vị mật thám may mắn để thử nghiệm trận pháp mới, hai người đều không thể ở lại thêm.
Chỉ có Lận Phi Diên là nhàn rỗi, nghênh ngang tu hú chiếm tổ, quan sát trận pháp tứ phía của Tống Viện.
Tống Tiềm Cơ không nói suông, trước mắt hắn quả thực không thoát nổi viện tử này.
Đại đa phần trận pháp trong động phủ của tu sĩ đều thiết lập nhiệt độ bốn mùa ấm áp, không lạnh cũng không nóng, không dính bụi bặm.
Trận pháp Tống Viện lại không giống vậy, trong mắt tu sĩ bình thường là đầm rồng hang hổ, gió tuyết mưa sương lại không bị cản trở.
Có đôi khi còn có mèo hoang nhỏ gầy chạy men theo chân tường, nhảy qua mái hiên, trèo qua tường viện.
Lận Phi Diên xem xong trận pháp ở Tống Viện lại xem đến Tống Tiềm Cơ.
Hắn muốn biết Tống Tiềm Cơ rốt cuộc luyện thứ tà thuật gì, nhưng Tống Tiềm Cơ căn bản không luyện kiếm không đả toạ, cả ngày đều làm mấy việc linh tinh chẳng liên quan gì đến tu luyện.
Những ‘việc linh tinh’ này khiến Lận Phi Diên cực không thích ứng.
Hắn lớn tuổi hơn Tống Tiềm Cơ, từng gặp qua rất nhiều tu sĩ trẻ tuổi, thích khách mới vào nghề tuổi tác không lớn, luôn đem mấy lời như “Trên đời này ngoại trừ sinh tử ra, đều là chuyện nhỏ’ treo ở bên miệng, ra vẻ chính mình rất lãnh khốc, rất lợi hại.
Đợi đến khi làm lâu rồi, tê liệt với việc giết chóc, đầu luôn treo trên cán đao, đến cả sinh tử cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Lận Phi Diên lúc ám sát đều luôn bố trí cẩn thận, liên kết chặt chẽ, tính đến tận bước cuối cùng.
Ngoài việc làm ăn ra, hắn quen sống tản mạn, nghe mấy khúc nhạc, may mấy bộ quần áo mới, tựa như cuộc sống của hắn không đáng để quá dụng tâm.
Tống Viện lại chẳng hề có chuyện nhỏ.
Mỗi một việc Tống Tiềm Cơ làm đều dùng hết tâm tư.
Ăn cơm xong hắn đứng dưới tàng cây mai, dưới ánh nắng trong trẻo của mùa đông, trong tay cầm một chiếc bình nhỏ. Lận Phi Diên tưởng hắn đang vận công, lặng yên tiến lên.
Lại chỉ thấy nước tuyết hoà tan, từng giọt trong vắt, từ trên cánh hoa mai rót vào miệng bình, phát ra thanh âm thanh thuý.
Lận Phi Diên hỏi:
“Cái này có tác dụng gì?”
“Pha trà”
Tống Tiềm Cơ đáp.
“Giờ lại đang làm gì đấy?”
“Chọn hạt giống để năm sau gieo trồng”
Lận Phi Diên nhịn không được mà hỏi:
“Hạt giống không phải đều giống nhau à?”
“Không giống”
Tống Tiềm Cơ đáp:
“Hạt to tròn, không có tì vết mới là hạt tốt. Ngươi nếu muốn học, ta có thể dạy ngươi. Ngươi nhìn hạt này xem, chính giữa có hơi bẹp…”
Lận Phi Diên:
“Ai muốn học thứ này làm gì chứ?!”
Tống Tiềm Cơ tiếp tục khảy hạt giống trên bàn:
“Ngoại trừ giết người ra, ngươi cũng nên học mấy thứ khác”