Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 197 - Chương 197. Không Có Bằng Hữu (3)

Chương 197. Không có bằng hữu (3)
Chương 197. Không có bằng hữu (3)

Lận Phi Diên kinh ngạc xong khoé môi liền nở nụ cười ác ý. Hắn ném ra một bức hoạ.

“Lai Xuân Quán cách vách, có người muốn mua mạng tên này, nếu trước khi diễn xướng xong ngươi có thể giết hắn, vậy ta liền cho ngươi ba trăm”

Tống Tiềm Cơ từng gặp qua người này, hắn biết Lận Phi Diên cố ý. Người này mặc dù là Trúc Cơ nhưng bên người lại có một vị Kim Đan viên mãn bảo hộ.

Nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác. Hắn xoay người ôm kiếm đi, hướng về phía câu lan nguyệt oanh ca yến hót, hoa nguyệt phồn hoa.

Tiếng ca cùng với tiếng đàn sáo xuyên qua tiếng gió, chui vào lỗ tai, càng ngày càng rõ ràng.

Trong lầu ca múa thái bình, hoà thuận vui vẻ.

Tống Tiềm Cơ che giấu khí tức, lẫn vào đám đông.

Lại là khúc nhạc của Diệu Yên, trần gian cũng thích diễn tấu, tu sĩ thỉnh thoảng xuống núi nhập phàm trần, cũng thích nghe những thứ này.

Nhiều năm về sau, hắn đếm không nổi đã giết bao nhiêu người trong tiếng nhạc đệm của khúc này nữa.

Người kia chết vô thanh vô tức, nhắm mắt tựa như đang trầm mê trong tiếng nhạc, chỉ có đầu là rũ xuống.

Trên đài còn đang diễn xướng, tay áo tung bay, tiếng đàn du dương.

Tống Tiềm Cơ bước ra khỏi ca lâu rồi máu mới nhỏ xuống, tiếng kinh hô và hỗn loạn lúc này mới bắt đầu.

Từ đêm đó về sau, Tống Tiềm Cơ coi như là chính thức vào nghề.

Hắn tinh thông độn thuật, ẩn náu, khinh thân, ngoại trừ thích hợp để chạy trốn ra còn thích hợp ám sát.

Lận Phi Diên lưu lại hắn để kiếm tiền, ai bảo hắn vừa rẻ vừa tốt, một đơn hàng chỉ nhận ba trăm tệ.

Bị trọng thương cũng không kêu khổ, không kêu mệt, không oán trách. Linh thạch kiếm được chỉ để mua công pháp, pháp khí và phú chú, mỗi ngày đều liều mạng tu luyện.

Không uống một giọt rượu, không gần nữ sắc, cuộc sống khô khan, chẳng có thú vui giải trí gì.

Lận Phi Diên chưa từng gặp loại người như thế, hắn cảm thấy cho dù có là đệ tử thân truyền của đại tông môn cũng sẽ không nỗ lực đến trình độ biến thái như vậy.

Tống Tiềm Cơ hoặc là có huyết hải thâm thù, hoặc là có bệnh.

Hai người sống dưới cùng một mái hiên, đông qua xuân tới, rất ít khi chạm mặt, cũng rất ít khi nói chuyện.

Lận Phi Diên đã từng nhắc nhở đối phương:

“Ta chỉ cho ngươi mượn chỗ ở, nếu ngươi có rắc rối tìm tới tận cửa, ta liền xoay người rời đi, đừng có trông mong ta lo chuyện sống chết của ngươi”

Tống Tiềm Cơ đáp:

“Biết rồi, không khiến ngươi nhọc lòng”

“Coi như ngươi thức thời”

Lời tuy nói thế nhưng rắc rối của Lận Phi Diên càng nhiều hơn, hai người vẫn phải giúp đỡ nhau.

Tống Tiềm Cơ thức thời quá độ, Lận Phi Diên cũng không biết bản thân mình mắc bệnh gì mà lại từng một lần móc nối giúp đối phương:

“Bắc Hải Tây Sa Phái muốn chiêu mộ khách khanh, ta báo danh giúp ngươi rồi”

Tống Tiềm Cơ ngồi dưới tán cây mài kiếm, lá cây theo gió rơi đầy người hắn.

“Ngươi nghe thấy chưa hả?”

Lận Phi Diên ngước mắt lên, đá đá giày hắn.

“Ngươi còn xem thường vị trí khách khanh của môn phái hải ngoại sao? Môn phái người ta cho dù có nhỏ có rách nát thế nào cũng là sơn môn đứng đắn, ngươi đến đấy độc chiếm một đỉnh núi, mỗi năm lĩnh chút cung phụng, vài năm nữa lại thu một tiểu đồ đệ, tiểu đạo đồng hiếu kính ngươi”

“Lại qua vài năm nữa, dựa vào khuôn mặt mà cưới một đạo lữ mắt như mù, đời này thoái mái dễ chịu, thành thật tu luyện. Tuổi ngươi còn nhỏ, thiên phú khá tốt. Đừng có cả ngày đi theo bọn ta, có thể có danh tiếng gì?”

Làm thích khách, đại đa phần xuất thân không tốt, hoặc bị đuổi khỏi sư môn, hoặc kinh mạch có ám thương, đạo đồ đã đứt, đã định trước vĩnh viễn chỉ ở thể lưu lại ở một cảnh giới nào đó, trong lòng biết rõ không thể tiến thêm một bước.

Tán tu không nhìn thấy tương lai mới lựa chọn mạo hiểm, hôm nay có rượu hôm nay say.

Tống Tiềm Cơ không muốn lãng phí thời gian nói chuyện phiếm:

“Hoa Vi Tông đã hạ ‘tất sát lệnh’ với ta, Lưu Hồng Sơn nói muốn lấy đầu ta, không có tiểu môn phái nào dám nhận ta cả”

Lận Phi Diên chau mày, ngửa mặt lên trời mắng một câu thô tục rồi lại chỉ vào Tống Tiềm Cơ đang ngồi dưới đất mắng:

“Ngươi làm sao lại đắc tội Hoa Vi Tông?”

Tống Tiềm Cơ ngẩng đầu lên liếc nhìn hắn:

“Ta gieo gió gặt bão”

Lận Phi Diên chờ một lúc, thấy Tống Tiềm Cơ không định mở miệng nói tiếp. Trước khi đi hắn lại nhấc chân đá Tống Tiềm Cơ, không nặng không nhẹ:

“Cái đồ xui xẻo”

Tống Tiềm Cơ quả đúng là ‘đồ xui xẻo’, nhưng hắn mệnh cứng. Hắn tích đủ tiền liền rời đi, xông vào bí cảnh, vào sinh ra tử, tìm kiếm cơ duyên.

Hắn kiên trì nhẫn nại, thề phải trở thành người đứng trên kẻ khác.

Một đời này hắn chưa từng kết giao bằng hữu. Ai muốn giết hắn hắn liền giết lại.

Sau này nghe ngóng được tin tức của Lận Phi Diên, đã là tin tức về cái chết của đối phương.

Lận Phi Diên chết rất thảm, làm thích khách, tám chín phần đều không có kết cục tốt. Tống Tiềm Cơ đã sớm có dự liệu nhưng lại nhớ tới trước kia có người từng nói với hắn:

“Đời này thoải mái dễ chịu, thành thật tu luyện…”

Kết thúc một ván cờ, Kỷ Thần vò đầu bứt tóc:

“Hôm nay không đánh nữa, ta nghỉ tí đã’

Tống Tiềm Cơ thu lại quân cờ:

“Được”

Hắn gõ cửa phòng Lận Phi Diên:

“Ra đây ăn cơm”

Lận Phi Diên mở cửa, nghĩ thầm có phải lầm không đấy, ta còn được ăn cơm nữa hả?

Kỷ Thần chân thành cười nói:

“Thật là ngưỡng mộ ngươi, có Tống huynh tự tay đút thuốc cho ngươi, gọi ngươi ăn cơm”

Lận Phi Diên bị dán chú cấm ngôn, há miệng muốn nói nhưng lại không phát ra được âm thanh, hàm dưới còn ẩn ẩn đau, trong lòng đang gào thét:

“Ngươi ngưỡng mộ thì ngươi đến đi!”

Cái nơi quỷ quái này rốt cuộc có người nào bình thường không vậy? Đều bị tà thuật của Tống Tiềm Cơ khống chế hết rồi sao?

Trước đây hắn từng nghe nói Tống Tiềm Cơ tu luyện tà thuật có thể khống chế nhân tâm, khiến người ta tín phục hắn vô điều kiện, từ đó gia tăng khí vận.

Hắn chợt cảm giác có một ánh mắt bất thiện đang nhìn mình chằm chằm, Lận Phi Diên quay đầu lại chỉ thấy Vệ Bình xách theo hộp cơm khắc hoa, thần sắc phức tạp nhìn hắn.

Lận Phi Diên bật cười, tâm tình chợt thoải mái hơn nhiều.

Ở góc độ chỉ có Vệ Bình thấy được, hắn mở miệng, không tiếng động mà uy hiếp:

“Ba ngày”

Hết chương 197.
Bình Luận (0)
Comment