Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 196 - Chương 196. Không Có Bằng Hữu (2)

Chương 196. Không có bằng hữu (2)
Chương 196. Không có bằng hữu (2)

Tống Tiềm Cơ giờ đã đóng cửa lại.

Ánh trăng bị chặn lại ngoài cửa, ánh nến mờ ảo, bóng người mơ hồ.

Trong căn phòng trống rỗng chỉ còn nghe thấy tiếng bước chân vang vọng. Lận Phi Diên không muốn thừa nhận nỗi sợ hãi trong lòng, hắn nghĩ thầm, đêm nay nếu ta may mắn không chết, ngày sau tất sẽ có cơ hội đáp trả gấp trăm lần.

Tống Tiềm Cơ ngồi xổm xuống, Lận Phi Diên nhìn khuôn mặt hắn trong cự li gần mới phát hiện ra trong mắt hắn không có sát khí.

Tống Tiềm Cơ cởi bỏ khốn trận, đỡ người dậy. Hắn chỉ cần một đầu ngón tay đã phá bỏ trận pháp loại nhỏ do Kỷ Thần bày ra.

Xương cốt hai tay Lận Phi Diên vỡ vụn, hắn giống như lại chẳng biết đau:

“Tống tiên quan, quên không chúc mừng ngươi đột phá Nguyên Anh. Đại nạn không chết sau tất có phúc, ngươi nên cảm tạ ta đi”

Tống Tiềm Cơ không nói gì, hắn bắt mạch xong liền vận chuyển linh khí, giúp đối phương chải vuốt linh khí hỗn loạn.

Sắc mặt Lận Phi Diên lại càng tệ hơn:

“Ngươi chuẩn bị diễn vai mặt trắng hả, thế ai diễn vai mặt đen? Vệ Bình không phải đã đi rồi sao?”

(Trong hí kịch, trang điểm mặt trắng là nhân vật phản diện, trang điểm mặt đen là nhân vật chính diện)

Đợi đến khi linh khí lưu thông, Tống Tiềm Cơ bôi thuốc trị thương cho hắn, trói chặt hai tay, lại đem đại huyệt quanh thân hắn phong kín. Một chiêu này, phàm nhân bị trọng thương cơ hồ như chẳng còn lực sát thương.

“Dưỡng thương cho tốt đi”

Trước khi đi Tống Tiềm Cơ nói:

“Viện tử này ngươi không ra nổi đâu”

Lận Phi Diên cả đêm không ngủ, hắn không biết Tống Tiềm Cơ muốn làm gì, hắn nghi ngờ trong thuốc có độc.

Hoặc là Tống Tiềm Cơ muốn trị thương cho hắn xong lại tra tấn hắn.

Ngày thứ hai, Vệ Bình vẫn sắc thuốc như trước, xong Tống Tiềm Cơ sẽ bưng thuốc vào trong.

Lận Phi Diên cười lạnh:

“Tống tiên quan làm bộ làm tịch như vậy là muốn gì? Vệ Bình làm chó cho ngươi còn không đủ à mà còn trông mong ta làm chó?”

Hắn vẫn kiêu ngạo như thế, giống như trước nay chưa từng bị ăn đánh.

Chỉ cần là tu sĩ tính tình có chút nóng nảy đều không thể chịu nổi giọng điệu của hắn. Nhưng Tống Tiềm Cơ không tức giận, chỉ là có chút bấc đắc dĩ:

“Ngươi nhất định phải nói chuyện với ta như vậy sao?”

Lận Phi Diên khoa trương cười to:

“Không phải chứ Tống tiên quan, ngươi còn muốn nghe lời hay ý đẹp sao? Ta nhận tiền giết người, không phải nhận tiền mãi nghệ!”

Tống Tiềm Cơ thấp giọng lẩm bẩm:

“Là ta sai rồi, lẽ ra ta phải biết….”

Phải biết miệng chó không phun được ngà voi, phí nước bọt với ngươi làm gì.

Lận Phi Diên không phải Mạnh Hà Trạch hay Vệ Bình, càng không phải là Kỷ Thần, không thể nói tiếng người.

“Cái gì? Ngươi sai ——A!”

Lận Phi Diên hít một ngụm khí lạnh.

Tống Tiềm Cơ không nói lời nào, đợt nhiên xuất thủ, một phen túm lấy cổ áo hắn, kéo người loạng choạng đến bên mép giếng rồi ấn đầu vào miệng giếng.

“Trận pháp trong giếng này là bố trí cho người muốn giết ta lần trước, ngươi có muốn thử không?”

Lận Phi Diên chỉ thấy giếng sâu như vực, không hề phản chiếu bất kì hình bóng nào, toát ra khí tức âm lãnh trùng trùng.

Hắn đau đến mức đổ mồ hôi lạnh, hổn hển rít lên:

“Không giả bộ nữa sao? Cuối cùng cũng không ra vẻ nổi nữa sao?!”

Tống Tiềm Cơ lại kéo hắn lên, răng rắc một tiếng, lưu loát kéo cằm hắn xuống.

Lận Phi Diên vùng vẫy:

“Lão tử không uống thuốc do Vệ Bình sắc!”

Tên Vệ Bình kia chỉ hận không thể khiến hắn chết không tiếng động, ai biết bên trong có hạ độc không.

Nước thuốc bị đổ phân nửa, làm bẩn một nửa tay áo của Tống Tiềm Cơ, một nửa chỗ thuốc còn lại vẫn được trút xuống.

Lận Phi Diên bị sặc đến mức suýt ho cả phổi ra, lớn giọng chửi thề.

Tống Tiềm Cơ trầm giọng uy hiếp bên tai hắn:

“Còn không chịu uống nữa thì lần sau bẻ gãy răng ngươi!”

“Tống huynh!”

Đúng lúc này Kỷ Thần vào viện, Tống Tiềm Cơ nâng tay dán lên một tấm phù cấm ngôn, Lận Phi Diên cả bụng toàn lời mắng chửi thô tục không thốt ra miệng nổi, về phòng liền hung hăng đóng sập cửa.

Kỷ Thần:

“Ta nghe ngóng được, thích khách kia là Lận Phi Diên tiếng tăm lẫy lừng, vô số Nguyên Anh đã chết trong tay hắn, Tống huynh lợi hại thật đấy, vậy mà có thể đánh thắng hắn!”

Tống Tiềm Cơ bày bàn cờ ra, nhàn nhạt đáp:

“Không phải thắng hắn, là ta khi dễ hắn”

Đời trước, lúc hắn quen Lận Phi Diên là ba năm sau, giờ đối phương còn chưa lấy được ‘Phú Quý đao’, mà hắn so với Lận Phi Diên đời này còn sống lâu hơn vài trăm tuổi.

Khi dễ hài tử thì có gì hay?

Một chút cũng không.

Kỷ Thần thấy Tống Tiềm Cơ cầm bàn cờ, trong lòng nửa mừng nửa lo, biết mình sắp bị giết đến tơi bời tan tác nhưng vẫn mong chờ bản thân có tiến bộ.

Kỷ Thần:

“Tống huynh vì sao không giết hắn?”

Tống Tiềm Cơ:

“Không phải hắn muốn giết ta, hắn chỉ là cầm tiền của người ta hoặc là đàm phán điều kiện”

Kỷ Thần:

“Tống huynh quá nhân từ”

Tống Tiềm Cơ lắc đầu.

Đời trước lúc hắn quen Lận Phi Diên là còn đang chạy trốn truy sát, nghèo túng khốn cùng, ngược xuôi ngang dọc được người dẫn đường tìm tới vị thủ lĩnh thích khách chợ đen này.

Vào một đêm tuyết rơi lớn, Lận Phi Diên không đóng cửa phòng, ngồi bên bếp lửa ăn khoai nướng.

Hai chân hắn bắt chéo nhau, không thèm nhìn thẳng người ta:

“Chó mèo gì cũng đem đến chỗ ta”

Người giới thiệu sợ hắn tức giận, vâng vâng dạ dạ nói vài lời hay xong liền vội vàng bỏ chạy.

Chỉ lưu lại Tống Tiềm Cơ một mình đứng giữa trời tuyết hứng gió, hắn nhìn về phía ngọn lửa nhảy nhót trong nhà:

“Ta muốn nhờ ngươi giới thiệu chuyện làm ăn”

Lận Phi Diên vừa ăn khoai nướng vừa cười nhạo:

“Ngươi rất thiếu tiền sao? Ta thấy khuôn mặt ngươi cũng không tệ, tới ‘Lai Xuân Quán’ cách vách mà bán sắc, khéo kiếm được nhiều hơn đấy”

Tống Tiềm Cơ kìm nén tính khí, bởi hắn biết không đánh lại nổi:

“Ta không làm thích khách, ta chỉ tạm thời thiếu tiền”

Lận Phi Diên đang ăn ngon lành, không thèm để ý đến hắn.

Tống Tiềm Cơ hỏi:

“Ngươi giết một Kim Đan được bao nhiêu tiền?”

“Loại làm ăn nhỏ như Kim Đan này, không đáng mấy tiền, ba mươi vạn”

Lận Phi Diên đáp.

“Ta chỉ cần ba trăm, còn lại đều thuộc về ngươi”

Lận Phi Diên ngẩng đầu lên:

“Sao ngươi không nói là ba mươi luôn đi”

Tống Tiềm Cơ nghiêm túc suy nghĩ một phen:

“Cũng được”

“Đồng ý sao?’

Hết chương 196.
Bình Luận (0)
Comment