Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 195 - Chương 195. Không Có Bằng Hữu (1)

Chương 195. Không có bằng hữu (1)
Chương 195. Không có bằng hữu (1)

Ánh mắt của Vô Tương chuyển hướng về phía cửa phòng đang đóng chặt.

Lúc đi ngang qua vai hai người, hắn vỗ vai Vệ Bình, lực đạo rất nhẹ, giống như  một vị tiền bối đang cổ vũ hậu bối.

“Tống huynh!”

“Tống tiên sinh!”

Áp lực trên người biến mất, Kỷ Thần và Vệ Bình đồng thời mở miệng, một người mang theo tâm trạng vui mừng còn một người thì mang theo nét vội vàng.

Gió bắc mang theo chút ấm áp, hoa cỏ khôi phục trở lại sự yên lặng vốn có.

Vô Tương đứng trước cửa, nhấc tay định đẩy ra, trước tiên tự báo gia môn:

“Bần tăng đêm khuya bái phỏng, chỉ muốn được nhìn Tống thí chủ một lần!”

Thanh âm hùng hồn chấn động, giống như chuông đồng nơi tháp cổ.

“Có gì mà không thể”

Người trong phòng cười đáp.

“Chỉ cần pháp sư không hối hận”

Vô Tương rũ mắt, đôi môi khẽ động.

Vệ Bình không biết hắn đang niệm chú gì, càng không biết Tống Tiềm Cơ vì sao nói ‘hối hận’, chỉ cảm thấy cánh cửa kia cực mỏng cực giòn, giây tiếp theo sẽ vỡ tung, làm thương người trong phòng.

Vô Tương mở mắt, trong mắt hồng quang chợt loé, rồi nhanh chóng chìm vào đáy mắt.

“Tống thí chủ, bần tăng…”

“Kẽo kẹt!”

Còn chưa dứt lời, cửa phòng bỗng nhiên được mở ra từ bên trong, tựa như một hắc động cực đại.

Kỷ Thần đang muốn tiến lên nghênh đón, lại thấy cả người lão tăng chấn động, giống như bị trọng thương.

Đồng tử Vô Tương tan rã, liên tiếp lùi lại mười bước, quay về chỗ cũ.

Hắn hoang mang nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt chảy xuống, nhưng nhìn lại hóa ra không phải nước mắt mà lại là máu.

Kỷ Thần chấn kinh:

“Này….”

Vệ Bình lẩm bẩm:

“Hắn mở tuệ nhãn!”

Tử Vân Quan có ‘vọng khí thuật’ mở thiên nhãn, Phật tông cũng có thuật pháp tương tự tên là ‘tuệ nhãn’, có thể quan sát khí vận của tu sĩ, mơ hồ thấy được mảnh vụn của quá khứ cùng tương lai.

‘Nhìn Tống thí chủ một lần’ đương nhiên không phải chỉ là nhìn bề ngoài đơn giản như vậy.

Vệ Bình không biết Vô Tương đêm nay có hối hận không, nhưng hắn đoán đối phương hiện giờ không hề dễ chịu, không nhịn được mà cười thầm.

Thanh âm lão tăng hơi run:

“Hoá ra là vậy, hoá ra là vậy…”

Một người bước ra từ trong phòng, đi qua bóng mái hiên, đứng dưới ánh trăng sáng như tuyết.

Tống Tiềm Cơ hỏi Vệ Bình và Kỷ Thần:

“Không sao chứ”

Hai người lắc đầu.

Vô Tương mở mắt ra, hai tay chắp lại, hai mắt vẩn đục không ánh sáng:

“Tống thí chủ, quấy rầy rồi, cáo từ”

Tống Tiềm Cơ không biết đối phương nhìn thấy gì. Nhưng đời trước Tử Vân Quan Quan Chủ nhìn hắn, suýt nữa đã bị khói đen cuồn cuộn quanh thân hắn làm cho mù mắt.

Hắn trước nay không sợ người khác nhìn.

Vô Tương căn bản không nhìn rõ dung mạo của Tống Tiềm Cơ, chỉ mơ hồ thấy đường nét của hắn.

Người kia toàn thân là kim quang, sáng rọi vô ngần, như liệt hoả hừng hực thiêu đốt, trong ánh kim quang xán lạn là một tia điện quang màu tím, là lôi kiếp chi lực còn sót lại.

Chỉ nhìn một cái mà tựa như ngàn vạn kim châm chói mắt, hai mắt hắn đã bị thương.

Ngày thường cũng không đến mức như thế này, do đêm nay Tống Tiềm Cơ mới đột phá không lâu, khí vận đang thịnh, lôi hoả chưa tàn.

Hắn không nên lựa thời điểm này mà nhìn.

Khách nhân đã muốn cáo từ, Tống Tiềm Cơ lại không để hắn đi:

“Đại sư có cơ duyên tặng ta không? Một chuối tràng hạt cũng được”

Vô Tương ngẩn ra, lắc đầu:

“Bần tăng mới nhìn qua, ta và ngươi không có duyên phận”

Tống Tiềm Cơ giả vờ thở dài:

“Đáng tiếc”

Hai mắt vẩn đục của Vô Tương nhìn hắn:

“Tống thí chủ khí vận cường, tuyệt thế vô song, trong mệnh tự có tạo hoá”

Tống Tiềm Cơ lễ phép mỉm cười:

“Ngài khách sáo quá rồi”

Trong lúc hai người nói chuyện, Vô Tương đã đi đến cửa Tống Viện, Tống Tiềm Cơ nói:

“Đêm nay đã khuya, không tiện tiếp khách, rảnh rỗi nhớ ghé thăm”

Đợi người bước ra khỏi tiên quan phủ, Kỷ Thần mới không nhịn được mà nói:

“Tống huynh, huynh có chỗ nào không thoải mái không?’

Tống Tiềm Cơ đáp:

“Ta rất tốt”

Vệ Bình tiếp lời:

“Hoà thượng này có chỗ không đúng, đúng không?”

Tống Tiềm Cơ chần chờ:

“Thứ hắn luyện xác thực là công pháp chính đạo của Phật giáo, trên người không có một tia ác ý”

Hắn nhìn không ra lai lịch của đối phương, cho dù có trận pháp của Tống Viện trợ trận thì đêm nay cũng không nhất định có thể lưu lại người này.

Vô Tương không chút thay đổi so với dáng vẻ hắn từng gặp qua đời trước, vẫn là gương mặt hiền từ, giống như chỉ cần mở miệng là sẽ bàn chuyện sinh mệnh và đạo pháp với hắn.

Cho dù là kí ức đời trước hay là trong dòng sông thời gian đều không có quá khứ của người này.

Nếu hắn chưa từng gặp qua chuỗi tràng hạt hồng ngọc của Mạnh Hà Trạch và Hà Thanh Thanh thì hắn chỉ coi đối phương như một vị pháp sư đức cao vọng trọng.

Tống Tiềm Cơ chợt nghĩ ra:

“Thích khách lúc ban ngày kia đâu?!”

Hắn tiến vào Giới Vực do Bất Tử Tuyền tạo ra, từ ngày đến đêm, vừa tỉnh dậy lại gặp phải Vô Tương tới bái phỏng, làm chậm trễ chút thời gian, lận Phi Diên không phải đã chết rồi chứ?

Hai chữ ‘thích khách’ vừa thốt ra, Vệ Bình liền có chút hoảng hốt, hắn cúi đầu đáp:

“Hắn đang bị nhốt ở cách vách, đã cho uống thuốc, còn không chết”

Tống Tiềm Cơ an tâm:

“Các ngươi bận rộn cả ngày nay rồi, mau quay về nghỉ ngơi đi”

Kỷ Thần vui mừng:

“Được, nay Tống huynh hữu kinh vô hiểm đột phá Nguyên Anh, ngày mai chúng ta ăn lẩu chúc mừng nhé?”

Vệ Bình lo lắng:

“Tống tiên sinh, thích khách kia nguy hiểm lại bụng dạ khó lường, ta muốn lưu lại canh giữ”

Tống Tiềm Cơ đáp:

“Không cần”

Vệ Bình vẫn là không yên tâm mà kiên trì nói:

“Thích khách âm hiểm xảo trá, giỏi châm ngòi ly gián, tiên sinh đừng nghe hắn hồ ngôn loạn ngữ. Chi bằng dán lên hắn một tấm phù cấm ngôn”

Tống Tiềm Cơ chỉ đáp:

“Quay về đi”

………

“Muốn chém muốn giết gì thì động tác cũng nhanh nhẹn lên”

Lận Phi Diên dựa vào tường, nói với người đang bước vào trong.

Hắn mặc dù trọng thương nhưng thần trí lại thanh tỉnh, có thể nghe rõ động tĩnh trong viện.

Vốn tưởng rằng người bên ngoài gặp phải phiền toái, Tống Viện lại một hồi ác chiếc, hắn có thể tranh thủ lúc hỗn loạn chạy trốn.

Nhưng Tống Tiềm Cơ tỉnh lại, không lộ binh, đao không xuất chiêu mà lại hoá giải hiểm cảnh một cách khó hiểu.

“Giả dối đến cực điểm!”

Lận Phi Diên nghe ngữ khí Tống Tiềm Cơ nói ‘đáng tiếc’ ‘rảnh rỗi nhớ ghé thăm’, cơ hồ như có thể tưởng tượng ra đối phương trưng lên mặt nụ cười giả dối đầy ghê tởm.

Dựa theo kinh nghiệm của hắn, loại người này ngoài mặt phong quang hào nhoáng bao nhiêu thì đóng cửa lại lại càng âm độc xấu xa bấy nhiêu.

Hết chương 195.
Bình Luận (0)
Comment