Những vị khách này sau khi vào phòng liền đóng cửa lại, bày ra trận pháp cách âm, men say mông lung trong mắt nhanh chóng biến mất.
“Cái tên Tống Tiềm Cơ này cũng thật quá khó giết, Trần Hồng Chúc cũng thật quá khó cưới”
Vệ Trạm Dương chống cằm, từ từ thở dài:
“Phụ thân, hiện giờ Hoa Vi Tông nhìn như cường thịnh, có Hư Vân sắp đột phá cảnh giới Hóa Thần, còn có Triệu thị nhất tộc có ràng buộc chặt chẽ với bọn họ, nhưng lần trước ta nghe nói, Hư Vân phái người tới chỗ sâu trong Tử Hải tìm kiếm hoa sen, hắn hơn phân nửa là đang có ám thương trong người…”
Trung niên tu sĩ bên cạnh hắn hừ lạnh:
“Đừng tưởng rằng vi phu không biết, ngươi là ngại Trần Hồng Chúc kia lớn lên không đủ đẹp, tính cách không đủ ôn nhu, ngươi sợ nàng sử dụng đòn roi với ngươi. Trong lòng ngươi vẫn còn nhớ thương vị đệ nhất mỹ nhân, Diệu Yên tiên tử kia”
“Cưới nữ tu nào mà không phải là cưới chứ? Phụ thân đừng coi thường ta như vậy. Ý của ta là, có lẽ chúng ta không nên lên chung một thuyền với Hoa Vi Tông. Nếu muốn được đại tông môn ủng hộ, Tiên Âm môn không tốt hơn sao?”
Trung niên tu sĩ chậm rãi đổ một ly trà, hỏi ngược lại hắn:
“Ta làm sao lại không biết chúng ta cùng chung một thuyền vậy. Nếu sự việc thành công, gia tộc sẽ đạt được một mỏ linh thạch Thiên cấp, được Hoa Vi Tông ủng hộ, ngươi cũng sẽ trở thành công thần lớn nhất, gia chủ đời tiếp theo chắc chắn sẽ là ngươi.
Nếu sự việc thất bại, đi Quận Thiên Cừ chính là tán tu Vệ Bình, người muốn ám sát Tống Tiềm Cơ cũng là hắn, trong gia phả nhà chúng ta nào có cái tên Vệ Bình này”
Biểu tình Vệ Trạm Dương liền trở nên khoa trương:
“Nhưng Vệ Chân Ngọc dù sao cũng là huynh đệ ruột thịt của ta”
“Ngươi có phải đã quên rồi hay không? Chỉ có Vệ Chân Ngọc không có mặt mới tới lượt ngươi cưới Trần Hồng Chúc. Vị trí gia chủ cũng vậy”
Vệ Trạm Dương chợt cười nói:
“Chỉ là nói đùa chút thôi mà. Ta làm gì có người đệ đệ nào đang ở Thiên Cừ đâu”
Hắn cầm ly trà lên uống một ngụm, những sau đó liền há mồm phun nước trà lên chậu hoa:
“Phi, cái quỷ nghèo Lưu Hồng Sơn này, đây mà cũng gọi là trà được sao?”
Bỗng nhiên có tiếng đập cửa, Vệ Trạm Dương lập tức cảnh giác, thần sắc trung niên tu sĩ không thay đổi, giống như đã sớm đoán trước:
“Vào đi”
Người tới ăn mặc như phàm nhân, mặt mũi lấm lem, mang theo vẻ phong trần mệt mỏi.
Trung niên tu sĩ hỏi:
“Thế nào rồi?”
“Thiên Cừ khẩn cấp phong bế, là bởi vì Tống Tiềm Cơ sau khi vượt qua lôi kiếp liền rơi vào hôn mê….”
“Ta biết ngay là không đơn giản như vậy mà. Đúng là ông trời có mắt”. Vệ Trạm Dương vỗ bàn đứng lên, cười to:
“Lôi kiếp có đánh chết hắn không?”
Người tới báo tin lau mồ hôi:
“Không, hắn không bị đánh chết, hắn có công đức kim quang hộ thể”
“Công đức kim quang sao?”. Vệ Trạm Dương kinh ngạc:
“Chỉ dựa vào một cái Quận Thiên Cừ nho nhỏ mà có thể sản sinh ra được công đức kim quang sao? Đúng là ý trời mà, ta đã nói là Trần Hồng Chúc rất khó cưới rồi mà”
Trung niên tu sĩ nói:
“Hư trương thanh thế thôi. Trên tay hắn nhất định là có pháp bảo độ kiếp do chỗ dựa sau lưng lưu lại. Ngươi lại trở về dò hỏi tình hình, xem Lận Phi Diên kia còn sống hay đã chết”
“Trận pháp quá nghiêm ngặt, ta không vào được”. Người nọ khẩn trương nói:
“Kể cả có thể lừa gạt được trận pháp mà tiến vào, cũng khó vượt qua được vòng kiểm tra người khả nghi của Vệ tổng quản. Thời điểm Tống Tiềm Cơ mới xảy ra chuyện, tiểu nhân cũng tranh thủ thời gian, dựa vào hỗn loạn mà chạy ra bên ngoài, nhờ vậy mới tránh được đội phòng thành, thoát ra khỏi Quận Thiên Cừ…”
Vệ Trạm Dương ân cần nâng hắn dậy:
“Vất vả cho ngươi rồi”
“Không dám, có thể làm việc cho lão gia và thiếu gia là vinh hạnh của tiểu nhân”. Người nọ thấp thỏm lấy lòng nói:
“Vậy ba viên Trúc Cơ đan kia….”
“Đương nhiên, đương nhiên”. Tay trái Vệ Trạm Dương lấy ra một cái bình sứ, hấp dẫn ánh mắt của đối phương, tay phải đột nhiên đánh ra một chưởng.
“Bang”. Một tiếng giòn tan vang lên, giống như tiếng chén rượu vỡ vụn.
Người nọ chỉ kịp kêu thảm một tiếng, thân hình đổ gục xuống, đã không còn hơi thở.
Đỉnh đầu hắn bị một chưởng đánh nát, khóe miệng vẫn còn mang theo nụ cười chờ đợi ban thưởng.
“Không có chút tiến bộ”. Trung niên tu sĩ lạnh lùng nhìn:
“Nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, không làm sạch sẽ được chút sao?”
Vừa nói, hắn vừa lấy ra một chiếc đèn lưu li, nhẹ gảy vào bấc đèn.
Ánh lửa chợt lóe, giữa không trung vang lên một tiếng hét thảm. Thần hồn yếu ớt đang cố chạy trốn liền bị bốc cháy, cả cái xác trong nháy mắt liền hôi phi yên diệt.
Vệ Trạm Dương búng búng góc áo dính bụi:
“Cứ coi như Lận Phi Diên đã thất thủ và chết đi, vậy còn Vệ Chân Ngọc ở đó thì sao, hắn còn đang chờ cái gì nữa vậy? Lúc này Tống Tiềm Cơ cũng đã hôn mê bất tỉnh, Mạnh Hà Trạch không ở bên người, Kỷ Thần ta cũng từng gặp qua, chỉ là một vị tiểu thiếu gia không có đầu óc”
Hắn càng nghĩ càng tức giận:
“Phủ tiên quan cùng Quận Thiên Cừ nói không chừng đều đang nằm trong tay Vệ Chân Ngọc, hắn còn có thể thử giết Tống Tiềm Cơ một lần nữa mà”
Trung niên tu sĩ nói:
“Có lẽ đầu óc Vệ Chân Ngọc lại phát bệnh rồi, ngươi dẫn người đi làm cho hắn thanh tỉnh một chút”
“Vâng, phụ thân”. Vệ Trạm Dương đứng lên, mỉm cười hành lễ.
……
Mây đen lững lờ trôi, che lấp ánh trăng thanh lãnh.
Ánh nến mỏng manh nơi Tống viện khẽ lay động trong gió.
Áo cà sa của lão tăng tung bay, giống như một đóa hoa hồng lay động trước gió.
Hắn tiến lên trước một bước, cười hỏi:
“Không biết có gì không tiện vậy?”
Vệ Bình bỗng nhiên cảm thấy áp lực đổ ập vào trước mặt, giống như hải triều vô tận.
Chỉ có đối mặt với lão tổ gia tộc hắn mới cảm thụ qua loại uy áp như thế này. Còn đến cảnh giới như Thư Thánh, Kỳ Quỷ bọn họ lại không thích hiển lộ uy áp.
Ta còn quá yếu, muốn bảo hộ người khác cũng không được. Vệ Bình cắn răng chống đỡ, trong lòng cười khổ, sớm biết có ngày hôm nay, thời gian trước đây không nên sống uổng phí như vậy.
Kỷ Thân tuy không cảm thấy áp lực, nhưng thấy sắc mặt Vệ Bình trắng bệch, liền lớn tiếng nói:
“Đại sư, sắc trời cũng đã tối, Tống huynh đã nghỉ ngơi rồi”
“Phải không?”. Lão tăng chuyển hướng sang Kỷ Thần.
Trong lòng Kỷ Thần chấn động, ánh mắt sâu thẳm của lão tăng khiến hắn như bị đóng đinh tại chỗ, không thể động đậy.
Kẻ tới không có ý tốt.
Gió bắc thổi lạnh nội tâm hai người bọn họ, thổi cho Tống viện như lung lay sắp đổ.
Ngón tay trong tay áo Vệ Bình khẽ nhúc nhích, đội đệ tử hộ vệ bên ngoài viện bày trận địa sẵn sàng đón địch.
Ngay trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, từ trong phòng truyền ra một âm thanh:
“Ta tỉnh rồi. Đại sư muốn gặp ta, liền mời vào đi”