Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 193 - Chương 193. Kẻ Đến Không Có Ý Tốt (3)

Chương 193. Kẻ đến không có ý tốt (3)
Chương 193. Kẻ đến không có ý tốt (3)

“Vệ huynh?”. Kỷ Thần quay đầu lại, nhất thời ngạc nhiên.

Vệ Bình bước nhanh tới, đứng ở giữa Kỷ Thần và vị khách mới đến, thần sắc lãnh đạm nói:

“Ngài tới không đúng lúc, đương nhiên là không tiện rồi”

Nếu là đang tiếp đãi khách, vậy hắn cũng quá thất lễ rồi.

“A di đà phật”. Lão tăng cũng không cảm thấy kỳ quái, chỉ niệm một câu phật hiệu.

Hắn lẳng lặng nhìn Vệ Bình. Ánh mắt không mang theo sát ý, mà mang theo một tia dò xét.

Ánh mắt này khiến cho cả người Vệ Bình không được thoải mái, giống như toàn bộ ngụy trang trên mặt bị ánh trăng tẩy đi, lộ ra tướng mạo sẵn có của Vệ Chân Ngọc.

Kỷ Thần vội vàng đứng ra giới thiệu hai người:

“Vệ huynh không nhận biết đại sư sao. Vị này chính là Diệu thủ thần tăng Vô Tương đại sư. Đại sư chớ trách, đây là đại quản gia phủ tiên quan, Vệ Bình đạo hữu”

Hắn còn chưa nói xong, nét tươi cười trên mặt bỗng nhiên vụt tắt.

Hắn nghe được Vệ Bình truyền âm:

“Sau khi lôi kiếp kết thúc, Thiên Cừ đã được phong bế, không ai có thể ra vào được. Ngươi kiểm tra lại lưu ảnh ghi lại bốn cửa thành xem, có từng thấy qua hòa thượng nào không? Người này từ đâu tới đây?”

Trong đêm đông, gió bắc gào thét, thổi qua giàn hoa cao thấp đan xen. Hoa cỏ khô héo rơi xuống dưới lớp tuyết, chỉ còn chừa lại những cành trúc lung lay phát ra tiếng kẽo kẹt.

Cánh hoa mai tung bay phấp phới trong gió, quanh quẩn xung quanh ba người bọn họ.

Bước chân Kỷ Thần khẽ động, yên lặng đi ra phía sau Vệ Bình, trong tay áo cầm lấy trận bàn, xác định trận pháp Tống viện vẫn đang vận hành bình thường, trận cơ vững chắc, linh khí sung túc.

Không cần Vệ Bình nói hết, hắn cũng đã minh bạch được ý tứ của đối phương.

Hắn không muốn tin Vô Tương đại sư đức cao vọng trọng lại có bụng dạ khó lường, có động cơ gì khác, nhưng hiện giờ đang trong tình hình đặc biệt, hắn không thể mạo hiểm được.

Kỷ Thần nhịn không được mà nghĩ, nếu đối phương sau khi Thiên Cừ phong bế mới ẩn nấp tiến vào Thiên Thành, không biết rốt cuộc có ý đồ gì?

Nếu đúng như lời hắn nói là đánh giá cao Tống Tiềm Cơ công đức vô lượng, tiến vào Thiên Cừ trước khi lôi kiếp, vậy tại sao lại trơ mắt nhìn vụ ám sát xảy ra, nhìn mọi thứ trở thành một mảnh hỗn loạn như vậy.

Gió lạnh thấu xương, nhưng mồ hôi lạnh trên trán Vệ Bình vẫn chảy ròng ròng.

Hắn có một dự cảm, vị Vô Tương đại sư này tuyệt đối không chỉ ở Tiểu thừa cảnh giới như ngoài mặt biểu hiện.

Kỷ Thần cùng Vệ Bình đều im lặng, liếc mắt nhìn nhau, tim đập như đánh trống.

Trước mắt là cường giả không rõ là địch hay là bạn.

Sau lưng là Tống Tiềm Cơ đang hôn mê bất tỉnh.

…….

Còn chưa qua nửa đêm, tin tức Tống Tiềm Cơ vượt qua lôi kiếp, đột phá Nguyên Anh đã truyền khắp Tu Chân giới.

Đại đa số tu sĩ ngay từ đầu vẫn không muốn tin tưởng tin tức này, thậm chí còn cảm thấy suy sụp:

“Tống Tiềm Cơ sao, hắn không phải chỉ biết viết chữ, đánh cờ sao? Trích Tinh cục, Anh Hùng thiếp mới qua được bao lâu?”

“Không phải nói hắn trời sinh tính phong lưu, yêu thích văn thơ, đánh cờ, trồng hoa, là một vị phong lưu nhã sĩ nhưng tu vi thấp kém, không chuyên chú tu luyện sao?”

“Mấu chốt nhất chính là, hắn năm nay không phải mới chỉ mười lăm, mười sáu tuổi sao? Chẳng lẽ vị trí đệ nhất thiên tài, vô địch trong cùng thế hệ của Tử Dạ Văn Thù thật sự phải đổi người rồi sao?”

Tối nay, không chỉ có người bên trong Thiên Cừ không ngủ mà đến cả rất nhiều người ở bên ngoài Thiên Cừ cũng thức suốt đêm chờ đợi tin tức, hoặc trực tiếp bước lên phi hành pháp khí lên đường tới Thiên Cừ, muốn nhìn xem tin tức là thật hay giả, nhìn xem bộ dáng của vị Nguyên Anh trẻ tuổi nhất kia ra sao.

Nhưng Quận Thiên Cừ đang tạm thời phong bế, không tiếp đón khách từ bên ngoài tới, nếu cứ cố xông vào không thể nghi ngờ là đang đối chọi lại cả Quận Thiên Cừ.

Đại đa số tu sĩ lựa chọn ở Quận Hồng Phúc cách vách Quận Thiên Cừ để quan sát.

Trong số đó có không ít người có thân phận không tầm thường, tiên quan Quận Hồng Phúc Lưu Hồng Sơn đành phải nhịn đau bỏ những thứ mình yêu thích, dọn rượu hổ phách ngọc dịch trân quý ra để đãi khách.

Nhưng ‘Phong tuyết nhập trận khúc’ lại không được gảy lên. Nguyên cả khúc này là một khúc thật hay nhưng từ lần trước chiêu đãi Tống Tiềm Cơ, hắn được biết khúc của hắn chỉ là phần đầu nên cũng không muốn lấy ra nữa.

Lúc này đây, tâm tình của hắn trở nên hết sức phức tạp.

Hắn buông bỏ thân phận, cùng Tống Tiềm Cơ kết giao, vốn là vì muốn đột phá Nguyên Anh. Nào ngờ chính mình còn chưa có đột phá, tiểu tử họ Tống kia đã đột phá trước rồi.

Tại sao lại thế này chứ? Đúng là không nói đạo lý mà.

May mắn không phải ai cũng là Tống Tiềm Cơ.

Trên tiệc rượu, cả chủ và khách đều vui vẻ.

Các khách nhân tranh nhau ca ngợi chủ nhân:

“Nghe nói Hồng Phúc cùng Thiên Cừ đã có nhiều thế hệ giao hảo, Lưu đạo hữu cùng Tống đạo hữu tình nghĩa đậm sâu. Chẳng biết có thể giúp chúng ta được gặp vị Nguyên Anh trẻ tuổi nhất kia không?”

“Lưu đạo hữu cũng sắp đột phá Nguyên Anh phải không? Tống Tiềm Cơ tuổi còn trẻ như vậy đã có thể đột phá, một nửa là dựa vào thiên phú của bản thân, một nữa chắc cũng là nhờ ngày thường được ngươi chỉ điểm đúng không?”

Lưu Hồng Sơn từ khi rời khỏi Hoa Vi Tông, làm tiên quan nơi thế gian, mỗi ngày đều khó chịu mà cùng phàm nhân giao tiếp, làm gì có lúc nào được nhiều tu sĩ có thân phận cao như vậy thổi phồng như hiện tại.

Trong lúc nhất thời có cảm giác lâng lâng như muốn bay lên trời, hơn nữa sẵn có hơi rượu trong người, hắn vỗ ngực đảm bảo:

“Thiên Cừ tuy rằng phong bế nhưng chỉ cần ta tự mình bái phỏng, hắn nhất định sẽ cho ta mặt mũi, ai muốn thấy hắn, ngày mai theo ta đi, nhất định cho các ngươi nhìn thấy”

Hắn lập tức an bài chỗ ở cho mọi người ở Hồng Phúc.

Hết chương 193.
Bình Luận (0)
Comment