Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 192 - Chương 192. Kẻ Đến Không Có Ý Tốt (2)

Chương 192. Kẻ đến không có ý tốt (2)
Chương 192. Kẻ đến không có ý tốt (2)

Lận Phi Diên vẫy tay với hắn:

“Lại đây”

Vệ Bình mỉm cười cúi người, nửa người xuyên qua quang mang của Khốn trận.

Lận Phi Diên bỗng nhiên đoạt lấy chén thuốc trong tay hắn:

“Chén thuốc do người đồ đệ như ngươi tự tay làm, vi sư cũng không dám uống đâu”

Lận Phi Diên giống như đang ngửa đầu uống rươu, một hơi hết sạch chén thuốc, duỗi tay đưa trả:

“Lạnh cũng không sao, ít nhất không có độc là được”

“Choang”

Vệ Bình vung tay đánh ra:

“Đúng là không biết tốt xấu”

Chén sứ rơi xuống đất vỡ ra thành nhiều mảnh, văng ra khắp nơi, dưới ánh nến trở nên hỗn loạn.

Lận Phi Diên nghiêng đầu, gương mặt của hắn bị mảnh sứ văng trúng làm bị thương, một dòng máu chảy xuống:

“Ba ngày sau khi Tống Tiềm Cơ tỉnh lại”

Vệ Bình nhìm chằm chằm những mảnh sứ, sắc mặt lúc trắng lúc xanh. Sau một lúc, hắn ngồi xuống thu thập lại đống hỗn độn này:

“Được”

Lận Phi Diên thoải mái cười to:

“Ngươi nhìn ngươi bây giờ mà xem, thật sự giống như một con chó vậy”

“Rầm”. Vệ Bình đóng cửa thật mạnh, đi ra ngoài.

Hắn xoay người lại, ánh trăng lạnh băng chiếu xuống đôi mắt như giếng cổ không gợn sóng của hắn.

Biểu tình khẩn trương bất an nóng nảy trên khuôn mặt người thiếu niên trong nháy mắt liền biến mất.

Hắn chắp tay sau lưng, chậm rãi đi xuồng từng bậc thang.

“Trong ba ngày sẽ đưa các ngươi rời khỏi Thiên Cừ, sau đó sẽ giết sạch các ngươi”. Hắn yên lặng nghĩ.

Bất kể là ai muốn giết Tống huynh, dù là người phía sau màn hay người ra tay ngoài sáng, ta sớm muộn gì đều sẽ giết hết.

……..

Kỷ Thần ngồi nghiên cứu trận bàn, hắn cố gắng tập trung tinh thần nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà phải quay đầu nhìn xem Tống Tiềm Cơ đang nằm hôn mê bất tỉnh.

Sau cùng, hắn liền quăng đổ trận bàn:

“Kỷ Thần ơi là Kỷ Thần, ngày thường nghe người khác khen vài câu ngươi liền sung sướng, thật sự nghĩ rằng chính mình là thiên tài, chính mình ghê gớm lắm sao? Ngươi nhìn lần này xem, ngươi còn kém xa lắm. Nếu trận pháp của ngươi mạnh mẽ hơn nữa, liệu Tống huynh sẽ có thể bị thương được sao?

Trước giờ cứ dựa vào Mạnh huynh nhưng hiện tại Mạnh huynh không ở đây. Dựa vào Vệ huynh nhưng Vệ huynh bận rộn rất nhiều sự vụ. Dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình. Ngươi là một trận sư, trách nhiệm bảo hộ Tống huynh, bảo hộ Thiên Cừ nằm trên vai ngươi, ngươi có nhận thức rõ không vậy?”

“Kỷ sư huynh”. Một tiếng đập cửa đánh gãy hắn đang tự nói chuyện.

Kỷ Thần mở cửa, thấy bên ngoài là đệ tử trong hộ vệ đội, tâm tình không yên:

“Ngoài cửa phủ tiên quan có chuyện gì sao?”

Hắn vực dậy tinh thần, thời điểm này nếu như có chuyện gì xảy ra, chính mình cần phải vững vàng để còn ứng phó.

Vị đệ tử kia thấp giọng nói:

“Ngoài cửa có một vị pháp sư, hắn nói là trên đường vân du đi ngang qua Thiên Cừ, muốn đến bái phỏng Tống tiên quan”

“Ngươi ra nói với hắn một thời gian nữa hãy quay lại”. Kỷ Thần nhớ tới giao phó của Vệ Bình, nguyên bản cũng không muốn để ý tới, nhưng nghĩ tới hai chữ vân du, thần sắc chợt động, hỏi:

“Ngươi biết pháp hiệu của hắn là gì không?”

“Hắn tự xưng là Vô Tương”

“A”. Kỷ Thần kinh hỉ nói:

“Người đến chính là ‘Diệu thủ thần tăng’ Vô Tương đại sư sao? Mau mau mời vào đây”

Vị đệ tử kia liền xoay người muốn đi.

“Chậm đã, không phải là mạo danh đấy chứ?”. Kỷ Thần gọi đối phương trở lại:

“Để ta ở trong viện nhìn hắn trước đã”

Vô Tương pháp sư y thuật siêu tuyệt, thiện danh vang xa. Những năm gần đây, hắn vân du bát phương, nghe nói chữa bệnh không phân biệt phàm nhân hay tu sĩ mà chỉ xem duyên phận. Đến cả chưởng môn một phái muốn tìm hắn để thăm hỏi khám chữa bệnh cũng chỉ có thể trông chờ tùy duyên.

Kỷ Thần thầm nghĩ, thực sự có chuyện tốt như vậy sao, ta không cần khổ cực ra cửa tìm kiếm, vẫn có y đạo cao thủ thiên hạ đệ nhất tự đưa đến cửa, giúp Tống huynh xem bệnh sao.

Không bao lâu sau, một vị lão tăng được đệ tử hộ vệ đội đưa đến gần Tống viện.

Hắn mặc một chiếc áo cà sa màu đỏ vàng đã sờn một nửa, trước ngực đeo một chuỗi Phật châu, cả người tỏa ra sự ấm áp, đứng ở trên lớp tuyết chưa tan rất là bắt mắt.

Lão tăng có thân hình cao lớn, tướng mạo hiền lành, râu tóc bạc phơ, khóe miệng mang theo nụ cười, hai mắt sâu mà trầm tĩnh.

Kỷ Thần mượn ánh trăng tinh tế đánh giá người vừa tới, xác định không phải sử dụng pháp thuật sửa hình đổi dung, liền vui mừng khôn xiết, hành lễ nói:

“Vãn bối gặp qua đại sư, Có chút chậm trễ, mong đại sư bỏ qua”

Lão tăng mỉm cười gật đầu:

“Thí chủ khách khí. Ngươi khi còn nhỏ thích leo cây ở Phượng Minh Viện, bần tăng còn từng ôm qua ngươi”

“Chuyện từ nhiều năm trước mà đại sư vẫn còn nhớ rõ sao”. Trong lòng Kỷ Thần cảm động:

“Khi đó gia phụ giao du rộng lớn, thường xuyên mời bằng hữu mở tiệc ở Phượng Minh Viện…. Quên đi, không nhắc lại nữa, đại sư, sao ngài lại tới Thiên Cừ vậy?”

“Vân du hồng trần, không chỗ nào là không thể đi”. Lão tăng nói:

“Bần tăng nghe nói, sau khi Tống đạo hữu làm tiên quan Thiên Cừ, nơi đây giống như được cải từ hồi sinh, đạt được công đức vô lượng, cho nên khi độ kiếp có công đức kim quang hộ thể. Lần này đặc biệt tới đây để bái phỏng Tống đạo hữu, không biết có tiện gặp mặt hay không?”

“Thật không dám giấu, ngài tới thật đúng lúc”

Bọn họ đúng là đang cần một vị y sư diệu thủ hồi xuân, Kỷ Thần không cần nghĩ ngợi mà nói:

“Đương nhiên…”

“Không tiện”. Một thanh âm đột nhiên vang lên, thô bạo cắt ngang lời hắn.

Hết chương 192.
Bình Luận (0)
Comment