Vệ Bình nói:
“Lần này tính là ta kỹ không bằng người, chấp nhận cam bái hạ phong, chúng ta đừng nên tranh đấu nữa, cùng nói chuyện thật tốt nào”
Thường có câu cửa miệng ‘Ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên’. Nếu vứt bỏ đi sự kỳ thị về chức nghiệp, Lận Phi Diên có thể được xem như là long đầu lão đại trong số thích khách sát thủ.VipTruyenGG.com - Truyện Dịch Hay Giá Rẻ.
Trong Tu Chân giới có rất nhiều người ngoài mặt thì hào hoa phong nhã, chính nhân quân tử, rất nhiều môn phái đều tự xưng mình là danh môn chính phái, lấy việc trừ ma vệ đạo làm nhiệm vụ chính.
Cho nên rất nhiều sự việc không thể tiến hành một cách công khai, muốn giết người cũng không tiện để chính mình động thủ, chợ đen cũng vì thế mà sinh ra.
Nếu cho thích khách chợ đen xếp hạng thì Lận Phi Diên hoàn toàn xứng đáng xếp vị trí thứ nhất, đương nhiên không chỉ bởi vì thuê hắn ra tay giá cả cao nhất, mà còn vì hắn có tay nghề siêu phàm, chưa từng một lần thất bại.
Một phần nữa là hắn có rất nhiều thủ hạ dưới trướng. Thích khách mới vào nghề hơn phân nửa sẽ mang theo lễ gặp mặt đi bái phỏng hắn, giao một phần thù lao, nhờ hắn giới thiệu cho một đơn hàng.
Như thế mới tính là chính thức làm việc trong chợ đen.
Lấy danh vọng của Lận Phi Diên trong ngành này, nếu hắn chỉ đơn phương độc mã tới đây mới là chuyện hiếm lạ.
Một trăm vạn có thể tính là lớn nhưng hắn phải chia ra trả cho nhiều người, phân công nhau hành động.
“Vệ Chân Ngọc, ngươi muốn cùng ta nói chuyện gì?”
Lận Phi Diên nâng lên mí mắt nhìn hắn, giống như đang trợn trừng mắt với Vệ Bình:
“Bản đồ địa hình Thiên Cừ Phường cũng như bản đồ phòng thủ toàn Thiên Thành đều là ngươi đưa cho ta, nếu không có sự phối hợp của ngươi, ta cũng sẽ không đả thương được hắn.
Tống Tiềm Cơ bị thương, lại phải chống đỡ lôi kiếp, nếu hắn phúc lớn mạng lớn may mắn mà không chết, chờ đến khi hắn tỉnh lại, ta sẽ nói cho hắn, con chó luôn vẫy đuôi bên người hắn chính là chủ mưu của vụ ám sát này. Ta vẫn còn giữ chứng cứ của lần gặp mặt giữa hai ta, đến lúc đó, người còn có thể sống được sao?”
Sắc mặt Vệ Bình càng ngày càng kém, Lận Phi Diên thấy vậy cười càng thêm vui vẻ:
“Ánh mắt của ngươi thế nào vậy, đừng nghĩ muốn lục soát được đồ trên người ta, chứng cứ ta đã cất ở một nơi mà chỉ có mình ta biết thôi”
Vệ Bình nắm chặt chén thuốc.
Hắn vì muốn đạt được lòng tin của Lận Phi Diên, vì muốn biết được kỹ càng kế hoạch ám sát cũng như bố trí tỉ mỉ của hành động lần này mà thật sự đã đem cho đối phương một ít ‘ngon ngọt’.
Bọn họ lúc đó đều đang diễn kịch với nhau, hai bên đều chỉ nói nửa thật nửa giả. Lận Phi Diên có thể cái gì cũng đều không quan tâm, còn Vệ Bình lại bất đồng:
“Ta sẽ không giết ngươi. Nhưng chỉ cần không điều trị cho ngươi, ngươi cũng không thể sống quá đêm nay”
“Ngươi dám làm như vậy sao?”. Lận Phi Diên nói với vẻ chắc chắn:
“Tống Tiềm Cơ muốn ta sống, ngươi sẽ không dám cãi lời hắn đâu”
Vệ Bình nghĩ thầm, nếu không phải sợ Tống huynh tức giận, dù cho là một vạn kẻ như ngươi ta cũng nghiền xương thành tro, rắc xuống đường sông Thiên Cừ.
Hắn bỗng nhiên cười rộ lên:
“Ngươi nói đúng, hiện tại tính mạng của ta đang nằm trong tay ngươi, tính mạng của ngươi cũng nằm trong tay ta, chuyện này tính ra cũng thật công bằng. Không bằng ngươi làm bộ như không quen biết ta, ta tìm cơ hội thả ngươi đi, ngươi thấy thế nào?”
“Ngươi vẫn muốn lưu lại nơi này sao? Cho Tống Tiềm Cơ kia nấu cơm giặt đồ sao?”. Lận Phi Diên kinh ngạc cảm thán:
“Ha, người thật là làm chó đến nghiện rồi”
Vệ Bình không tức giận:
“Ta biết, ngươi vẫn đang đợi. Ngươi đang trông cậy vào việc có người phóng hỏa nơi đây, tạo ra sự hỗn loạn để giải cứu cho ngươi. Nhưng thật đáng tiếc, phải nói cho ngươi biết, ta là tổng quản của toàn bộ Thiên Cừ này, vừa rồi trong quá trình điều tra, đã bắt được mười ba người có bộ dạng khả nghi. Ta đã dùng Khốn Tiên Thằng khóa lại bọn họ, nhốt vào trong thần miếu rồi…. À còn quên nói cho ngươi, thần miếu trước đây, hiện giờ chính là lao ngục của Thiên Cừ đấy.
Tính toán thời gian, hiện tại cũng là vòng điều tra thứ ba rồi. Ta luôn cho rằng thà bắt sai một vạn chứ không thể buông tha một cái người hiềm nghi nào. Phòng hộ toàn Thành nằm ở trong tay ta, trận pháp trong sân này cũng rất mạnh, ngươi không tin có thể thử xem”
Biểu tình trào phúng trên mặt Lận Phi Diên dần thu liễm lại, hắn tin tưởng những câu này của Vệ Bình là thật:
“Tống Tiềm Cơ không muốn giết ta, đơn giản chỉ là muốn từ trong miệng ta tra hỏi ra được cố chủ sau lưng cùng đồng lõa tham gia. Cách thức tra hỏi thích khách ta cũng đã quá quen thuộc rồi, cũng chỉ là nghiêm hình tra tấn, xong rồi điều trị, điều trị xong lại tra tấn. Ngươi muốn ta không nói ra tên của ngươi….”
Vệ Bình hiểu ý của hắn:
“Ta sẽ nhanh chóng tìm cơ hội đưa ngươi đi, sẽ không để cho ngươi chịu quá nhiều đau khổ. Rõ ràng việc ngươi lưu lại nơi này, đối với ta cũng không có chỗ tốt”
Lận Phi Diên chậm rãi lắc đầu:
“Không đủ, ta đã phải chịu đánh như vậy, thêm chút tiền đi”
Vệ Bình cắn răng nói:
“Ngươi nói con số đi”
“Bốn người cùng tới đây với ta hiện giờ đang ở đâu?”. Lận Phi Diên hỏi.
Vệ Bình nói:
“Bọn họ biết quý trọng tính mạng mình hơn so với ngươi, đã chịu uống thuốc, ở trong phòng chứa củi ngủ rồi”
“Vậy thì tổng là năm người”. Lận Phi Diên lạnh lùng nói:
“Ta không cần biết ngươi dùng biện pháp gì, trong vòng ba ngày, để chúng ta an toàn rời khỏi Thiên Cừ. Nếu không ngươi và ta, chúng ta cùng nhau chết đi”
“Trước khi Tống Tiềm Cơ tỉnh lại, ta sẽ không thả các ngươi đi”. Vệ Bình hít sâu, ngữ khí trở nên hòa hoãn hơn:
“Thời điểm ta rời nhà không bao lâu, lưu lạc tứ hải, nghèo đến không còn xu dính túi, đơn hàng thứ nhất chính là nhờ ngươi giới thiệu cho. Tính ra, ngươi cũng là nửa sư phụ của ta đấy.
Giữa chúng ta cũng không có thù hận sâu sắc, ngược lại còn có giao tình, có ân nghĩa. Trận ám sát này chỉ là ngoài ý muốn. Sự tình đi đến bước này, ai cũng không mong muốn, chúng ta không cần thiết phải không chết không ngừng như vậy”
Hắn nói xong, ánh mắt liền trở nên nhu hòa mà cười cười, giống như khi đem thức ăn lên cho Tống Tiềm Cơ vậy, âm thanh hết sức ôn hòa:
“Thuốc cũng nguội lạnh rồi, để ta đi lấy cho ngươi chén khác”