Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 190 - Chương 190. Tại Sao Lại Cứu Ta

Chương 190. Tại sao lại cứu ta
Chương 190. Tại sao lại cứu ta

“Được rồi, không phải vấn đề do ngươi, là do ta, là do chính ta chỉ muốn trồng trọt không muốn chiến đấu, mới tạo thành bộ dáng như hiện tại”

Sau khi Tống Tiềm Cơ thành khẩn nhận sai, Tịnh Bình hơi chấn động, cơn mưa tan đi, trời lại sáng rõ, một cầu vồng bảy màu kéo dài qua cánh đồng lúc mạch, sóng lúa càng trở nên tỏa sáng rực rỡ hơn.

Bảo vật ban đầu đều không có thần trí, sau khi nhận chủ được đặt trong Tử Phủ của tu sĩ, ngày đêm được linh hồn tu sĩ nuôi dưỡng.

Tu sĩ tu vi càng cao, linh hồn càng cường đại, thì bảo vật sẽ có thần trí càng cao. Kiếm có kiếm linh, khí có khí linh, Tống Tiềm Cơ không chút nghi ngờ, sớm muộn gì cũng có một ngày, chính hắn sẽ dưỡng ra một cái tuyền linh không biết cho hắn mặt mũi.

Không hổ là Thiên địa chí bảo nhất đẳng, tính tình đều lớn hơn so với các pháp bảo khác.

Cánh đồng mênh mông bao la bát ngát khiến cho người ta lưu luyến, nhưng Tống Tiềm Cơ không thể ở lại đây lâu được.

Ám sát ngoài sáng, kiếp vân khổng lồ, những chuyện này có muốn giấu cũng không giấu được. Chỉ sợ lúc này, toàn bộ Tu Chân giới đều đã biết hắn bị ám sát ở Thiên Cừ, cũng biết hắn độ kiếp đột phá liền hai kiếp, trực tiếp tấn thăng làm Nguyên Anh.

Tình hình bên trong Thiên Cừ có thể được khống chế, nhưng ở bên ngoài Thiên Cừ, những người cho rằng đây là tin tức xấu, có lẽ sẽ càng hận sao hắn không chết đi trong lôi kiếp.

Những người cho rằng đây là tin tức tốt, có lẽ sẽ càng muốn hắn tu luyện được tốt hơn, càng muốn hắn trở thành Chúa cứu thế.

Chẳng lẽ cuộc sống yên ổn nơi Tống Viện, cuộc sống sinh hoạt trồng trọt bình thường nơi Thiên Cừ sắp chỉ còn là ảo ảnh trong mơ sao?

Không, Tống Tiềm Cơ đứng ở trên cánh đồng lúa mạch, vung tay áo, ta quyết không chấp nhận như vậy.

…….

Gió bắc thổi mạnh. Quận Thiên Cừ đêm đông mất ngủ.

Ánh trăng không chiếu qua được lớp mây dày đặc, trong phủ tiên quan lúc này đèn đuốc sáng trưng.

Tống Tiềm Cơ yên ổn nằm trên giường, dưới ánh nến, sắc mặt hắn vẫn hồng nhuận, hơi thở đều đều, giống như đang ngủ một giấc sâu vậy.

Vệ Bình nâng tay lên, nhẹ nhàng lắc đầu:

“Xương cốt, kinh mạch không có vấn đề gì, chẳng những thế, sau khi hấp thụ năng lượng trong lôi kiếp, linh khí trong cơ thể huynh ấy còn trở nên rất sung túc, vận chuyển hết sức thông thuận. Nhưng huynh ấy đã Kết Anh, thần thức của ta không tiến vào Tử Phủ của huynh ấy được. Chúng ta chỉ có thể tiếp tục chờ thôi, chờ huynh ấy tự thức tỉnh, trước tiên thắp một nén hương an thần hồi hồn đi”

Kỷ Thần vội vàng đốt hương:

“Để ta đi mời một vị đại sư Hồng Diệp Tự tới làm pháp hoặc mời một vị tiên tử Tiên Âm môn tới đánh đàn cho huynh ấy. Như vậy có hữu dụng không nhỉ?”

“Vô dụng”. Thần sắc Vệ Bình ngưng trọng:

“Hơn nữa ngươi còn là trận sư phụ trách trận pháp của cả Thiên Cừ, lúc này ngươi không thể dễ dàng rời đi như vậy được”

Kỷ Thần gật đầu:

“Được rồi”

Sau khi Tống Tiềm Cơ độ kiệp bị hôn mê, Vệ Bình trước tiên liền phong tỏa tin tức, hạ lệnh đóng lại cửa thành, bất luận người nào cũng không được ra vào Thiên Cừ.

Trong thời điểm như rắn mất đầu này, hắn để Kỷ Tinh mang theo người tới trấn an, sơ tán dân chúng, an bài đám người Từ Khán Sơn và Khâu Đại Thành điều tra những người khả nghi, an bài Chu Tiểu Vân mang theo người trông coi những tên thích khách bị trọng thương kia…..

Hắn ra lệnh như một vị đại quản gia chân chính, gặp nguy không loạn, trầm ổn đáng tin cậy, suy nghĩ chu toàn, đạt được sự tin phục của mọi người.

Hai người sợ quấy rầy tới Tồng Tiềm Cơ, buông màn lụa xuống sau đó ăn ý mà lui ra phía gian bên ngoài.

“Vệ huynh, trải qua một kiếp này, chúng ta cũng coi như chân chính là huynh đệ cùng nhau vượt qua hoạn nạn, cùng nhau kháng địch. Thật không nghĩ tới, ngoài Tống huynh cũng Mạnh huynh, ta còn có thể kết giao thêm một vị hảo huynh đệ. Chờ Tống huynh dương thương thật tốt, chờ Mạnh huynh trở về, chúng ta lại cùng nhau uống rượu ngon, ăn thịt nướng”

Vệ Bình hơi nhếch miệng, lộ ra một nụ cười khổ:

“Tốt”

Kỷ Thần cảm thấy Vệ Bình có gì đó không thích hợp, muốn khấy động bầu không khí lên:

“Trươc kia, ta có nghe Mạnh huynh kể lại chuyện cũ của hắn, Tống huynh vì muốn cứu hắn mà nhảy xuống vách núi, tình nguyện bị phế một tay. Lúc đó ta cảm thấy hắn nói thật quá khoa trương, nào có người có thể không chút do dự, không cần nghĩ ngợi mà quên mình vì người khác như vậy? Hắn lúc đó nhất định rất bình tĩnh, có lý trí, bày mưu nghĩ kế, tính toán chuẩn xác bọn họ có thể thoát khỏi cho nên mới có thể làm ra quyết định như vậy.

Nhưng hôm nay, bản thân trực tiếp trải qua một lần nguy hiểm, đầu óc ta hoàn toàn trống rỗng, tay chân không nghe điều khiển… Lúc ấy ta mới biết, hóa ra không ai có thể ở vào thời điểm nghìn cân treo sợi tóc mà cân nhắc lợi hại, nên phản ứng như thế nào mà toàn ứng phó bằng bản năng”

Vệ Bình đột nhiên cắt lời:

“Vì sao huynh ấy lại muốn cứu ta?”

Thanh âm của hắn hơi khàn khàn. Kỷ Thần quay đầu lại, nhờ ánh sáng xuyên qua sửa sổ, hắn thấy được hai mắt che kín tơ máu của đối phương, không khỏi ngẩn ra:

“Ngươi….”

Vệ Bình nhìn về phía màn lụa, cười khổ:

“Đâu cần phải đến nông nỗi này. Hà tất phải cứu ta chứ”

Thần sắc Kỷ Thần thay đổi, ban ngày đối phương còn bình thường, hiện tại lại có gì đó không ổn.

“Lấy cách làm người của Tống huynh, trong số chúng ta ai ở bên người huynh ấy, huynh ấy đều sẽ xả thân cứu giúp. Ngươi nếu bởi vậy mà tự trách dẫn đến tinh thần sa sút ngược lại là đang cô phụ tấm lòng của huynh ấy…”. Hắn nắm lấy cánh tay Vệ Bình, nghiêm túc nói:

“Chuyện này không phải do ngươi, chớ suy nghĩ lung tung, đừng để bản thân rơi vào ma chướng”

Vệ Bình gào thét trong lòng, như thế nào lại không phải do ta?

Ta vì sao lại muốn tới đây giết huynh ấy chứ?

Thời điểm ban ngày, vệ Bình bận rộn bố trí mọi việc, giải quyết tốt hậu quả nên không dám phân tâm.

Nhưng chỉ cần có thời gian rảnh rỗi, trước mắt hắn liền hiện lên hình ảnh chuôi kiếm đâm xuyên qua thân thể Tống Tiềm Cơ.

Vết máu đã được lau đi, nhưng lại giống như vẫn còn lưu lại trên mặt hắn.

“Ngươi đi đâu vậy?”. Kỷ Thần hỏi.

“Ta đi tìm tên thích khách cách vách tâm sự”. Vệ Bình quay đầu lại nói:

“Nếu Tống tiên sinh tỉnh lại thì gọi ta”

Thích khách được sắp xếp ở phòng cách vách, bị vây trong Khốn trận của Kỷ Thần.

“Vệ quản gia, ngươi tới thật đúng lúc”. Chu Tiểu Vân tức giận:

“Tống sư huynh nói phải trị thương cho bọn hắn, nhưng ngươi xem người này đi, hắn đều sắp chết đến nơi rồi vẫn không chịu uống thuốc”

Sắc mặt Lận Phi Diên trắng bệch, ngã ngồi trong vũng máu, đầu rũ xuống trước ngược, hơi thở mong manh.

Vệ Bình tiếp nhận chén thuốc, nhẹ nhàng nói:

“Để ta tới cho. Sư tỷ cũng mệt rồi, đi nghỉ đi”

Chu Tiểu Vân muốn nói lại thôi.

“Sư tỷ không yên tâm về ta sao?”. Vệ Bình nhẹ giọng hỏi.

Chu Tiểu Vân đánh giá thần sắc hắn. Dưới ánh trăng mờ, khuôn mặt bình phàm của người thiếu niên này vẫn trước sau như một, nhưng lại không biết vì sao khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi.

“Y thuật của ngươi tốt hơn ta, ta đương nhiên là yên tâm rồi. Nhưng Tống sư huynh đã căn dặn, người này không thể chết được. Ngươi nếu như giết hắn, như thế nào bàn giao lại với sư huynh đây”

Vệ Bình đảm bảo:

“Ta sẽ không giết hắn”

Lân Phi Diên đang hấp hối dưới đất bỗng nhiên ngẩng đầu cười to, cười đến mức miệng đầy máu tươi.

Trong phòng lúc này chỉ còn lại hai người. Ngọn lửa trong đèn dầu bập bùng cháy, bóng dáng hai người dưới ánh lửa trở nên vặn vẹo, lúc dài lúc ngắn, giống như hai đầu dã thú đang cắn xé nhau.

“Chúng ta làm một giao dịch đi”. Vệ Bình nói.

Hết chương 190.
Bình Luận (0)
Comment