Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 189 - Chương 189. Cánh Đồng Lúa Mạch (2)

Chương 189. Cánh đồng lúa mạch (2)
Chương 189. Cánh đồng lúa mạch (2)

Sắc trời đột nhiên tối sầm, mây đen hội tụ, tia chớp tím ẩn hiện, uy áp kinh người.

Người Thiên Cừ chưa bao giờ gặp qua dị tượng khủng bố như thế, phảng phất như chỉ cần nhìn một cái cũng đã rút cạn sức lực cả người rồi.

Kỷ Tinh vui vẻ nói:

“Là lôi kiếp, đây là Tống sư huynh muốn độ kiếp. Mọi người không nên xông vào, để cho hắn chuyên tâm đột phá”

Không biết ai chỉ lên trời hô to:

“Tống tiên quan là người tốt, hắn không nên bị sét đánh”

“Tống tiên quan không nên bị sét đánh””

Kỷ Tinh dở khóc dở cười nói:

“Đây là lôi kiếp, là chuyện tốt mà”

Tống Tiềm Cơ ngửa đầu.

Trụ lôi quang màu tím thật lớn giáng xuống.

Là giáng xuống chứ không phải bổ xuống, không phát ra chút âm thanh nào.

Thần sắc Tống Tiềm Cơ biến đổi, trơ mắt nhìn lôi quang rơi xuống, nhưng quanh thân hắn dâng lên một tầng kim quang nhàn nhạt, tạo thành một chiếc lồng phòng hộ, đem lôi điện ngăn cách.

Lồng kim quang giống như có độ ấm, lôi trụ từ trên trời giáng xuống như tuyết đọng, gặp nhiệt độ liền nhanh chóng tan rã. Từng làn khói tím từ trong lôi trụ xuyên thấu qua lồng kim quang, giống như cam lộ, giống như tuyết mỏng, nhẹ nhàng rơi lên trên người hắn, rơi lên vai, lên mặt, thấm qua da, qua huyết nhục, làm cho mỗi một thớ xương, mỗi một kinh mạch của hắn đều cảm thấy dễ chịu.

“Công đức kim quang hộ thể”. Vệ Bình kinh ngạc hô.

“Đó không phải chỉ là truyền thuyết trong sách thôi sao?”. Kỷ Thần vẫn ngẩn ngơ. Một khắc trước hắn còn cảm giác Tống Tiềm Cơ sẽ bị lôi quang bổ cho cửu tử nhất sinh, vậy mà ngay sau đó liền ở đâu xuất hiện một tầng kim quang hộ thể.

Theo như trong truyền thuyết, những đại năng thời thượng cổ khi độ kiếp sẽ có công đức kim quang hộ thể, có thể kháng lại lôi đình chi lực mà lông tóc không bị tổn thương.

Tống Tiềm Cơ ngơ ngẩn buông đôi tay, linh lộ trong kinh mạch hội tụ về phía Tử Phủ, xoay tròn cực nhanh, ngưng tụ thành một viên Kim Đan.

Kim Đan không ngừng biến lớn, trong nháy mắt phá tan cảnh giới Kim Đan sơ kỳ, Kim Đan trùng kỳ, Kim Đan đại viên mãn.

Hắn so với những người phàm nhân đang hoang mang ở ngoài kia còn cảm thấy hoang mang hơn.

“Oanh”

Uy áp quanh thân hắn bùng nổ, Đan toái thành Anh.

Nguyên Anh nhanh chóng tiếp tục hấp thu năng lượng trong lôi kiếp, không ngừng biến hóa, quang mang bắn ra bốn phía.

Tống Tiềm Cơ hoàn hồn, vội vàng ổn định hơi thở, áp chế cảnh giới ở Nguyên Anh trung kỳ.

Lôi quang rốt cuộc tiêu tán, kiếp vân màu đen cũng thay đổi, hóa thành những đám mây đủ màu sắc phủ đầy trời.

Cuồng phong dần trở nên dịu nhẹ đi, trong gió thậm chí còn có tiếng nhạc vang lên.

“Tống sư huynh vậy mà một lần phá tan hai kiếp”

Đám người Vệ Bình, Kỷ Thần chạy như điên tới. Tống Tiềm Cơ bị mọi người vây quanh, nhẹ thở ra một hơi, hắn há miệng muốn nói chuyện, đột nhiên Tịnh Bình trong cơ thể hắn kịch liệt chấn động.

Sau khi hấp thu Thiên lôi chi lực, Bất Tử tuyền bỗng nhiên trào ra, đem thần thức hắn nhát mắt kéo vào trong Tử Phủ.

Bên tai vang lên những tiếng kinh hô lo lắng, Tống Tiềm Cơ ngã về phía sau.

Trước khi nhắm mắt chỉ có một suy nghĩ: Thật không nghĩ tới, Bất Tử tuyền cũng muốn chơi ta.

……

Tống Tiềm Cơ đang đứng ở trên một cánh đồng lúa mạch rợp ánh vàng.

Ánh mặt trời rực rỡ, gió nhẹ thổi qua tạo nên những sóng lúa cuồn cuộn, như mộng như huyễn.

Tống Tiềm Cơ cười tự giễu:

“Không phải chứ”

Thiên địa chí bảo sở dĩ trân quý không chỉ vì nó có thể công kích và trị liệu, mà còn bởi vì nó có thể giúp tu sĩ mở ra ‘Giới Vực’.

Kiếp trước, Tống Tiềm Cơ bị liên hợp đuổi giết cũng chỉ vì một lời đồn đại không biết từ đâu dựng lên:

Nghe đồn hắn đem Bất Tử tuyền trong Tịnh Bình sử dụng, tự tạo ra một phương tiểu thế giới, làm Sáng thế giả, Chúa tể giả ở trong đó, mặc kệ sống chết của thế giới này.

Chờ sau khi Kình Thiên Thụ chết đi, người nào phục tùng hắn sẽ bị hắn đem vào trong Giới Vực làm nô lệ. Còn người phản kháng hắn sẽ chỉ có một con đường chết.

Mọi người đều không tin một kẻ tán tu chân đất với thanh danh hỗn độn như Tống Tiềm Cơ sẽ thật sự cứu thế giới này.

Giới Vực của Tống Tiềm Cờ hiện giờ mới chỉ là Hư ảnh trong Tử Phủ, đang không ngừng dao động.

Chờ sau khi Giới Vực ngưng thật, sẽ hiển hóa ra bên ngoài, tự tạo thành một phương thế giới, do hắn sáng tạo nên quy tắc.

Đây là loại lực lượng cùng quyền lực cường đại đến mức nào.

Tống Tiềm Cơ nằm dưới đất trong chốc lát, híp mắt phơi mình dưới ánh mặt trời hư ảo.

“Trên sách cổ có nói, Giới Vực của Thiên Cừ vương là một bàn cờ, lấy trời cao làm bàn, lấy những ngôi sao làm quân cờ….”

“Trong truyền thuyết, Giới Vực của Tiển Kiếm Trần là một rừng kiếm, vạn kiếm dày đặc, bạch cốt khắp nơi….”

“Trong dòng sông thời gian, sau khi Vệ Chân Ngọc đạt đến Hóa Thần, Giới Vực là một biển lửa, hừng hực thiêu đốt, đốt cháy vạn vật”

“Ta nếu cùng người khác chiến đấu, phóng Giới Vực ra ngoài, oa, một mảnh lúa mạch, địch nhân sẽ không cười nhạo ta sao? Chuyện này thích hợp sao? Có hợp lý không chứ?”

Tống Tiềm Cơ cười lạnh, tự hỏi ba câu, Tịnh Bình nhẹ nhàng chấn động, thần lực của Bất Tử tuyền phát ra.

Sắc trời chợt biến đổi, một cơn mưa rào đổ ập xuống cánh đồng lúa mạch.

Tống Tiềm Cơ đưa tay lau mặt:

“Ngươi lại còn cáu kỉnh với ta nữa. Chỉ hỏi chút cũng không được sao?”

Hết chương 189.
Bình Luận (0)
Comment