Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 278 - Chương 278. Oan Gia Ngõ Hẹp (3)

Chương 278. Oan gia ngõ hẹp (3)
Chương 278. Oan gia ngõ hẹp (3)

Rạng sáng ngày hôm sau, Tống Tiềm Cơ thu lại phù chú và trận tài của mình, hồi phục lại nguyên trạng vị trí phía dưới tán cây.

Đám tán tu lần lượt mở mắt, đứng dậy hoạt động.

Đội trưởng cảnh giác đưa mắt quét nhìn một lượt bốn phía, ra hiệu cho tu sĩ am hiểu độn thuật cùng trốn tránh tiến lên trước dò đường.

Trận sư béo mập kia thu dọn lại trận tài, cười ha hả mà duỗi người:

“Từ khi Tiểu Tống nhập đội, đêm đến chúng ta cũng không còn gặp phải yêu thú nữa, vận khí tốt thật”

Tống Tiềm Cơ phân phát phù tránh chướng khí mới làm cho đồng đội. Có người khách sáo cảm tạ hắn, có người lại cảm thấy là chuyện đương nhiên, Tống Tiềm Cơ từ đầu đến cuối vẫn luôn mỉm cười.

Đội trưởng cho hắn một bình bổ khí đan cấp thấp:

“Làm việc cho luyện đan đại sư có chỗ tốt là đây, đan dược không lo thiếu. Lần này thu hoạch không tệ, nếu có thể lấy được một gốc ‘Bách niên ly hoả tảo’ thì thù lao sẽ tăng gấp đôi, cũng coi như có một phần của Tiểu Tống”

Phương thức phân chia thay đổi, trong đội ngũ có người nhíu mày, muốn nói lại thôi.

“Ta cũng không làm được gì nhiều, không cần chia cho ta”

Tống Tiềm Cơ kịp thời từ chối, tránh đi một trận tranh chấp, đổi lại được hai ba ánh mắt hài lòng ‘Coi như ngươi thức thời’.

“Quay lại rồi, quay lại rồi đây!”

Đồng đội đi trước dò đường hô lên:

“Các ngươi đoán xem ta gặp phải thứ gì?”

Thân hình hắn gầy nhỏ, nhảy vọt ra từ trong rừng giống như một con khỉ hiếu động, đến cả biểu cảm cũng giống.

Trận sư béo mập mặt tròn cười đáp:

“Trương Hầu, ngươi sẽ không nhìn thấy rắn đấy chứ?”

Trương Hầu trợn tròn mắt, kích động mà lại sợ hãi:

“Ngươi tài ghê, vậy mà cũng đoán được, đúng là rắn đầy đất luôn! Phải đến hơn trăm con, đều là xích đồng xà!”

Đám đồng đội chạy đến vây quanh hắn, Tống Tiềm Cơ đứng ở rìa ngoài, hơi nhướng mày.

“Ngươi vẫn còn sống mà quay về được cơ à?”

Kiếm tu trong đội nói nhiều mà lời nói còn khắc nghiệt, cứ nói chuyện là tất sẽ cười lạnh:

“Sao ta lại không biết ngươi có bản lĩnh lớn như thế?”

Gương mặt Trương Hầu tái nhợt:

“Tất cả đều là rắn chết! Còn đã bị người khác lột da!”

Da của xích đồng xà là vật liệu không tệ dùng để luyện khí, có thể chế thành bảo giáp hộ thân.

Đội trưởng nghe vậy biểu tình liền ngưng trọng:

“Có người chỉ trong một đêm giết đến hơn trăm con xích đồng xà sao? Là ai vậy?”

“Ta không dám đến gần xem, sợ bị bọn họ coi là địch nhân”

Trương hầu nói:

“Bọn họ người nhiều, đều mặc hộ giáp màu bạc, người dẫn đầu tuổi tác không lớn, ta nghe người bên cạnh gọi hắn là ‘Thứ Khuyển sư huynh’ ”

Xung quanh vang lên từng tiếng hít khí:

“Chẳng lẽ là Lý Thứ Khuyển?”

“Còn mặc ngân giáp, chắc không sai được đâu”

Tống Tiềm Cơ thản nhiên nghĩ, cái tên này hơi kì quái. Thứ Khuyển không phải là Nhị Cẩu sao.

Nhưng đám người đều trầm mặc, bầu không khí cổ quái, hắn cuối cùng cũng kìm không nổi mà hỏi:

“Người đó là ai vậy?”

Y tu đứng cạnh Tống Tiềm Cơ huých cánh tay hắn:

“Ngươi không biết Lý Thứ Khuyển hả?”

Tống Tiềm Cơ thành thật lắc đầu:

“Không biết”

Đồng đội ngạc nhiên nhìn hắn.

Trận sư béo mập lên tiếng:

“Lý Thứ Khuyển ấy à, hắn là tâm phúc của Vệ Vương. Năm đó là người đứng đầu Kỳ Thí ở Đăng Văn nhã hội, nếu không phải gặp đúng ‘Trích tinh cục’ trăm năm mới có một thì hắn là người nổi bật nhất. Từ sau khi Vệ Vương làm chủ một phương, hắn liền rời khỏi Tử Vân Quan, gia nhập dưới trướng Vệ Vương. Ngươi đến cả chuyện này cũng không biết hả, ngươi ở đâu đến đấy? Tiểu đảo nào ngoài biển sao?!”

Tống Tiềm Cơ chỉ có thể trầm mặc.

Đăng Văn nhã hội, nghĩ đến như thể chuyện đời trước, hắn mơ hồ nhớ được lúc đó xem Kỳ Thí, tiện tay chỉ điểm Kỷ Thần nhập môn.

Mị yêu điều khiển đám xích đồng xà đêm qua ở nơi này gặp hắn như chạm phải vách tường, oán giận không cam lòng, mang theo lửa giận mà thay đổi phương hướng, đúng lúc gặp phải Vệ Chân Ngọc.

“Gặp lầm người’ nên bất hạnh chết hết.

Không có ai thật sự quan tâm Tiểu Tống từ đâu tới, bọn họ lúc này càng quan tâm một chuyện khác hơn.

Đội trưởng trầm ngâm:

“Lý Thứ Khuyển nếu đã ở đây, vậy chứng minh…”

Kiếm tu nhiều lời cướp lời:

“Vệ Vương nhất định cũng ở đó!”

Lời vừa nói ra, mọi người đều nhìn nhau, ánh mắt sáng rực, biểu cảm bồn chồn.

Tống Tiềm Cơ ngẩn người, thầm nghĩ, các ngươi kích động gì vậy.

Tài nguyên bí cảnh phong phú, Vệ Chân Ngọc không dẫn đội đến xông pha, chẳng lẽ nhàn rỗi ở nhà nấu cơm sao?

Đám đồng đội của hắn xoa tay phấn khích:

“Gặp nhau chính là có duyên, là duyên phận hiếm có!”

“Đội ngũ của Vệ Vương không giống các đại môn phái khác, chúng ta có thể lập đội với họ không?”

“Cho dù không thể chung đội cũng nên tới nhìn một lần phong thái của Vệ Vương”

Tống Tiềm Cơ hít sâu một hơi, hàm hồ nói:

“Không cần phải thế chứ”

“Tiểu Tống, ngươi có ngốc không đấy?!”

Kiếm tu kia ghét bỏ mà liếc hắn một cái.

Tống Tiềm Cơ ho nhẹ một tiếng:

“Ta là đang nói, Vệ Vương người ta chưa chắc đã đồng ý”

Đội trưởng siết chặt cán đao bên hông, mang theo sự mong đợi của toàn bộ đồng đội, ngoại trừ Tống Tiềm Cơ ra:

“Chúng ta đi thử xem!”

Y tu quay đầu lại gọi:

“Tiểu Tống, ngây ra đấy làm gì, đi theo mau, nơi này có rắn đấy”

Tống Tiềm Cơ cười khổ.

Bí cảnh lớn như vậy mà lại không tránh nổi oan gia ngõ hẹp.

……….

Gió sớm hơi lạnh, mùi hương cây cỏ theo gió thổi tới thấm vào ruột gan.

Mặt trời dần lên cao, ánh nắng xuyên qua khe hở rừng rậm, chiếu xuống từng tia sáng màu vàng.

Lý Thứ Khuyển nghe đội ngũ tán tu tự giới thiệu, nói rõ mục đích đến đây xong, thái độ hắn hoà nhã, mỉm cười đáp:

“Vệ Vương đang ở đằng trước, ta dẫn chư vị đi gặp”

Một đội hộ vệ mặc hộ giáp màu bạc ‘hộ tống’ bọn họ đi về phía sâu trong rừng rậm.

Tống Tiềm Cơ trầm mặc đi ở phía cuối đội ngũ.

Càng đi về phía trước, xác rắn càng lớn, ban đầu chỉ nhỏ bằng cánh tay, đến cuối cùng giống như đại thụ bị đốn ngã, nằm la liệt trên mặt đất.

Máu chảy khắp nơi, tạo thành một con sông nhỏ chảy róc rách, mùi máu tanh gay mũi.

Trong đội ngũ tán tu, có người sắc mặt trắng bệch, bụm miệng muốn nôn, không biết có phải sinh lòng hối hận không.

Tống Tiềm Cơ nhấc chân bước qua xác rắn, đế ủng thấm đẫm máu, đạp trên lá cây phát ra thanh âm sột soạt mà nhớp nháp.

“Vệ Vương”

Hắn nghe thấy người xung quanh lên tiếng gọi.

Xuyên qua khe hở giữa đám người, Tống Tiềm Cơ nhìn thấy người kia đang ngồi dưới cây, cúi đầu lau kiếm.

Xung quanh bán kính mấy trăm thước khắp nơi đều là máu tanh, chỉ có khúc gỗ dưới thân hắn là sạch sẽ, giống như vương vị bảo toạ.

Hắn mặc áo giáp màu vàng, đeo áo choàng màu đỏ, khuôn mặt dính máu, mái tóc đen rũ xuống hai bên mai.

Hắn nghe vậy liền ngước mắt nhìn lên, đôi mắt sắc bén, lạnh nhạt mà uy nghiêm.

Vệ Chân Ngọc cảm thấy một ánh mắt rơi trên người mình, hắn phóng mắt nhìn qua lại đều là khuôn mặt xa lạ.

Hết chương 278.
Bình Luận (0)
Comment