Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 279 - Chương 279. Quân Tử Xa Phòng Bếp (1)

Chương 279. Quân tử xa phòng bếp (1)
Chương 279. Quân tử xa phòng bếp (1)

Tống Tiềm Cơ hơi nhíu mày, hắn vô thức sờ bàn tay. Vòng tay được làm từ đuôi yêu hồ mà Tiển Kiếm Trần tặng vẫn còn đó, dịch dung của hắn cũng không có vấn đề gì, Vệ Chân Ngọc có lẽ không thể nhận ra.

Nhưng hắn vẫn lùi lại một bước, để bóng lưng cao lớn của những người đứng trước che chắn hắn đến không còn kẽ hở.

Vệ Chân Ngọc và quản gia Vệ Bình mà hắn thân thuộc giống như hai người hoàn toàn khác nhau, nhưng cũng không giống với Chúa cứu thế im hơi phát tài, một đường nhặt của hời đời trước.

Hắn sớm đã để lộ ra mũi nhọn, thanh danh vang xa, trở thành Vệ Vương.

“Vệ Vương, ngưỡng mộ đại danh đã lâu! Nay vừa thấy, quả nhiên là thiếu niên anh hùng, danh bất hư truyền!”

Đội trưởng đội ngũ tán tu ôm quyền:

“Tại hạ là Lục Chu, không môn không phái, may mắn có được một thanh bảo đao cấp cao”

Hắn vỗ chuôi đao bên hông, phóng ra một tia kình khí lạnh băng:

“Đao này ta có được sau khi tấn thăng Nguyên Anh, được rèn đúc từ hàn thạch nơi cực đia, người Thiên Nam Châu gọi là ‘Liên hoàn thập lục trảm’. Đội ngũ này của ta toàn bộ đều là tán tu, tới đây để thu thập linh thảo, nay đang muốn vào rừng sâu tìm một gốc Bách niên ly hoả thảo…”

Lục Chu nói chuyện rất tuân theo quy củ, trước tiên tự báo ra gia môn, nói càng tỉ mỉ càng dễ thể hiện thành ý.

Tống Tiềm Cơ vừa nghe vừa dùng hạt châu trong tay áo để tra xét. Hạt châu không có động tĩnh gì.

Người hắn muốn giết không nằm trong đội ngũ của Vệ Chân Ngọc. Tống Tiềm Cơ thả lỏng tâm tình, thu lại hạt châu.

Lục Chu có hơi căng thẳng, Vệ Vương này tuy còn trẻ tuổi, dáng vẻ tuấn tú phong lưu, nhưng lại phát ra uy thế mạnh mẽ, khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Hắn tiếp tục nói:

“Vị này là trận sư trong đội ngũ tên là Ngô Hiểu, am hiểu phòng hộ trận trong phạm vi ba mươi trượng và huyễn trận trong phạm vi hai mươi trượng”

Trận sư béo mập vội vàng tiến lên:

“Bái kiến Vệ Vương!”

Vệ Chân Ngọc không nói năng gì, ánh mắt sắc bén. May mà Lý Thứ Khuyển ở cạnh bên kịp thời chen vào nói:

“Vị này hoá ra giống ta, ta cũng là trận sư, năm ấy nhập môn Kỳ đạo là Vệ Vương tự tay dạy cho, lúc nào rảnh thì cùng bàn luận nhé”

Đám tán tu mỉm cười với hắn, lòng hơi cảm kích.

Lục Chu tiếp tục nói:

“Vị này là Trương Hầu, am hiểu độn thuật, ẩn nấp, bọn ta một đường này hữu kinh vô hiểm, không ai bị tổn hại, không thể thiếu sự đóng góp của hắn trong việc phát hiện ra nguy hiểm để lẩn tránh, luôn luôn cảnh giác…”

Trương Hầu ưỡn ngực, cướp lời nói:

“Nguyện làm người do thám, dò đường cho chư vị”

Tống Tiềm Cơ bất lực, các ngươi nếu thật sự dựa vào hắn thì đã sớm chôn xương nơi tha hương, trở thành phân bón cho hoa cỏ, thức ăn bổ sung cho quỷ quái yêu tà trong bí cảnh này rồi.

“Vị này là y tu Lý Lăng, am hiểu cấp cứu, bổ khí”

“Vị này là kiếm tu Vương An, ở Thiên Nam Châu có biệt danh ‘Khoái kiếm truy phong’ ”

Theo sự giới thiệu của Lục Chu, chúng tán tu lần lượt tiến lên, hận không thể kể hết bản lĩnh của mình, biểu diễn một phen.

Đến cả tên kiếm tu lắm lời mà lại khắc nghiệt nhất trong đội cũng quy củ hành lễ.

Tống Tiềm Cơ đang cười thầm thì chợt nghe thấy Lục Chu nói:

“Vị này là phù sư trong đội, tên là Tống Tầm, am hiểu phù tránh chướng khí, phù khinh thân… Tiểu Tống? Tiểu Tống?!”

Lục Chu bỗng nhiên nâng cao thanh âm.

Mọi người theo tiếng nói của hắn mà nhìn qua, Tống Tiềm Cơ ngượng nghịu ho nhẹ:

“Ta đây”

“Biết là ngươi ở đấy rồi, tiểu tử ngốc này, còn ngây ra đó làm gì, mau tới chào hỏi Vệ Vương đi!”

Chúng tán tu nhiệt tình ra hiệu hắn tiến lên, Tống Tiềm Cơ giống như bị đặt lên lửa nóng nướng qua nướng lại, còn phải đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Vệ Chân Ngọc.

Trận sư béo mập Ngô Hiểu thậm chí còn đẩy hắn một cái:

“Đứa nhỏ nhát gan này, tuy có đôi chút sợ người lạ nhưng là người thành thật!”

Ai là đứa nhỏ?!

Trước mắt Tống Tiềm Cơ tối sầm, hắn miễn cưỡng hàm hồ đáp:

“Khụ, Vệ Vương”

“Chẳng ra thể thống gì”

Kiếm tu Vương An ghét bỏ lẩm bẩm.

“Tính tình Tiểu Tống hơi ngại ngùng, Vệ Vương đừng trách”

Lục Chu cười nói.

Sự bất thường này ngược lại lại khiến Vệ Chân Ngọc phải nhìn nhiều thêm:

“Ngươi họ Tống?”

Thanh âm của hắn không lớn, đám người lập tức an tĩnh lại.

Gió mát thổi qua cũng không làm tan đi vị máu tanh nồng đậm. Mặt trời khuất sau tầng mây, trong rừng thoáng chốc tối sầm.

“Đúng vậy”

Tống Tiềm Cơ gật đầu.

Vệ Chân Ngọc không nói gì, chỉ vẫy tay.

Tống Tiềm Cơ không thốt nên lời, nghĩ thầm, ngươi học tật xấu từ ai vậy, đây là gọi mèo hay gọi chó hả?

Ngươi rời khỏi Tống Viện mà sao không học cái tốt?

Tuy nói rằng ‘Nhân từ không thể quản binh, cảm tính không thể tạo uy’ nhưng Vệ Chân Ngọc ngươi không khỏi cũng quá cao ngạo rồi, trong lòng Tống Tiềm Cơ cũng chẳng ngại nên lười để ý đến hắn.

Đến gần mới thấy, sắc mặt Vệ Chân Ngọc hơi tái nhợt, đáy mắt giống như có tơ máu.

“Hắn một đêm giết nhiều xích đồng xà như vậy, có vẻ cũng không dễ dàng gì, chắc rằng linh khí đã hao tổn nhiều, đang cần tĩnh dưỡng, lại sợ không thể trấn áp kẻ khác, không thể tạo uy nên mới miễn cưỡng ra vẻ lạnh lùng kiêu ngạo như vậy”

Tống Tiềm Cơ nghĩ đến đây, sự buồn bực trong lòng liền biến mất, chỉ cảm thấy buồn cười.

“Tống gì?”

Vệ Chân Ngọc hỏi.

“Tống Tầm”

Tống Tiềm Cơ tốt tính đáp lời.

Đám tán tu đưa mắt nhìn nhau, trên mặt hiện lên vẻ nghi hoặc:

Chúng ta vung đại đao nửa buổi cũng chẳng thấy người ta có động tĩnh gì, tiểu tử họ Tống này sao chẳng nói chẳng rằng mà lại khiến người ta coi trọng như vậy?

Hết chương 279.
Bình Luận (0)
Comment