“Viết thế nào…”
Kiếm của Vệ Chân Ngọc đã được lau sạch vết máu.
Thân kiếm bạc sáng tỏ như trăng, lạnh lẽo như băng.
Cổ tay hắn hơi động, mũi kiếm xẹt qua bùn đất đã chuyển thành màu nâu hồng do nhuộm đẫm máu tươi, vẽ ra ba chấm thuỷ.
Tống Tiềm Cơ cúi đầu nhìn chằm chằm kiếm phong.
“Tầm”
Vệ Chân Ngọc thu kiếm.
“Như thế này sao?”
“Cũng gần đúng”
(Chữ Tầm mà Vệ Chân Ngọc viết là chữ này 浔, còn chữ Tầm mà Tống Tiềm Cơ chọn là 寻, đọc giống nhau, viết hơi khác nhau một chút thế nên mới bảo là gần đúng)
Tống Tiềm Cơ yên tâm.
“Đúng là đúng, không đúng là không đúng, đâu ra gần đúng chứ!”
Lục Chu quát.
“Há có thể lừa gạt Vệ Vương?”
Tống Tiềm Cơ cười cười.
“Không sao”
Vệ Chân Ngọc xua tay:
“Đi đi”
Tống Tiềm Cơ quay về đứng ở phía sau đám đông.
Lý Thử Khuyển vươn tay ra, chỉ về phía cách đó không xa, ôn hoà mỉm cười:
“Chư vị đứng tạm bên này chờ chút nhé”
Đám tán tu thành thật đứng qua đó, đợi Vệ Chân Ngọc quyết định có giữ bọn họ lại hay không.
“Sớm biết vậy ta đã mang họ Tống rồi”
Có người trong đội ngũ thấp giọng nói.
Một lúc sau, Lý Thứ Khuyển quay lại, nụ cười thêm vài phần chân thành:
“Bọn ta cũng định vào sâu trong rừng, đúng lúc có duyên đồng hành với chư vị một đoạn đường. Vệ Vương chuyến này không phải đến để tìm linh thảo, cho nên linh thảo dọc đường chư vị cứ lấy trước. Chỉ là những cái khác…”
“Những cái khác đương nhiên đều là của Vệ Vương”
Lục Chu cướp lời:
“Chúng ta hiệp lực chiến đấu, cùng tiến cùng lui! Không biết Vệ vương sẽ sắp xếp cho bọn ta làm gì?”
Lý Thứ Khuyển hài lòng với sự thức thời của hắn:
“Vệ Vương hào phóng, sẽ không để các vị làm việc không công. Ở trong rừng, hành sự tuỳ theo hoàn cảnh, cố gắng hết sức là được”
Ngụ ý là làm nhiều ăn nhiều, nếu may mắn giúp được việc thì ngoài linh thảo ra cũng sẽ được chia phần.
Nếu không giúp được gì, Vệ Vương coi như dẫn theo một đám ăn bám đi du xuân, bảo hộ bọn họ một đoạn đường này thôi.
Một khi ra khỏi rừng độc, sẽ đường ai nấy đi.
Trong đội ngũ có người bất mãn vì bị khinh thường, sắc mặt không quá tốt.
Kiếm tu Vương An lạnh lùng nói:
“Huynh đệ bọn ta ngưỡng mộ thanh danh Vệ Vương đã lâu, nay tới là muốn gặp anh hùng chứ không phải tới làm tiền, chiếm của hời!”
Ánh mắt Lục Chu ra hiệu hắn đừng nói tiếp, Lục Chu mỉm cười nói với Lý Thứ Khuyển:
“Đường dài mới biết ngựa hay, ta cũng không dài dòng nữa”
Tống Tiềm Cơ lẳng lặng lắng nghe, thầm nghĩ, Vệ Chân Ngọc học thủ đoạn này ở đâu ra vậy, vừa thể hiện thành ý lại vừa coi nhẹ bản lĩnh của bọn họ, chỉ cần hai lời lại khiến một đám người kích động, hận không thể lập tức tiến lên chứng minh bản lĩnh của mình.
Hai ngày sau, hắn lại phải lần nữa lau mắt mà nhìn, lấy lễ đối đãi người hiền như vậy, còn không khiến đám tán tu này cảm động đến nước mắt nước mũi giàn giụa sao.
Chỉ là, hắn đưa người vào rừng độc mà lại không kiếm linh thảo thì nhất định là cầu cái lớn hơn. Không biết là muốn nội đan của đại yêu hay là tìm cửa vào địa cung trong rừng độc nữa?
“Đi thôi”
Vệ Chân Ngọc đứng dậy.
Đám người mặc giáp bạc đi theo hắn, giống như một đội quân được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Đội ngũ tán tu tụt lại phía sau, trận sư béo mập cố lôi kéo Lý Thứ Khuyển buôn chuyện:
“Lần đầu vào bí cảnh đã gặp được trận sư giống mình, không biết Lý sư huynh am hiểu trận pháp gì nhất?”
Lý Thứ Khuyển nhỏ tuổi hơn hắn, nhưng hắn lại có thể mở to mắt mà gọi một tiếng sư huynh, lại còn gọi đến vô cùng lưu loát.
“Ta luyện âm dương song sát trận là nhiều nhất, Ngô đạo hữu từng nghe qua trận này chưa?”
Cách xa Vệ Chân Ngọc khí thế bức người, bầu không khí cũng thoải mái hơn không ít, một đám người nói nói cười cười, ít nhất là ngoài mặt trò chuyện vô cùng vui vẻ.
Chủ đề một lần nữa lại chuyển về hướng Vệ Vương, thanh âm Lý Thứ Khuyển chợt hạ thấp:
“Vệ Vương có hai điều cấm kỵ, là do ta tự lần mò ra, nói để các vị tham khảo”
Thần sắc đám tán tu liền trở nên nghiêm túc, dựng thẳng lỗ tai lắng nghe.
“Vệ Vương có đôi khi làm những việc nhìn qua thì cảm thấy hết sức kỳ quái. Nhưng đừng hỏi nhiều, cho dù có không hiểu cũng cứ chấp hành trước đã, ngài ấy không thích giải thích với người khác, nhưng ngài ấy trước nay vẫn luôn đúng”
Tống Tiềm Cơ trầm mặc, đây là lòng tự tin của Chúa cứu thế sao.
“Vậy điều thứ hai là gì?!”
Lục Chu hỏi vội.
“Điều thứ hai ấy à, đừng nhắc đến Tống Vương trước mặt ngài ấy. Dù là lời tốt hay lời xấu cũng đều đừng nói ra”
“Vệ Vương và vị ở Thiên Cừ kia có khúc mắc gì sao?”
Lý Thứ Khuyển nghiêm mặt bảo:
“Đừng hỏi nhiều”
“Được, huynh đệ chúng ta biết cái gì lợi cái gì hại mà, không nên hỏi sẽ không hỏi, không nên nói sẽ không nói. Yên tâm đi!”
Lục Chu vỗ ngực bảo đảm.
Tống Tiềm Cơ lại không kìm được mà hỏi thêm:
“Tống Vương nào cơ?”