Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 281 - Chương 281. Quân Tử Xa Phòng Bếp (3)

Chương 281. Quân tử xa phòng bếp (3)
Chương 281. Quân tử xa phòng bếp (3)

Trương Hầu cười lớn:

“Còn vị nào ở đây được nữa? Xưng Vương cũng không phải xưng Tông chủ, Môn chủ, Trưởng lão hay Chân nhân, cũng chẳng phải chọn vài cây gậy trúc, treo lên lá cờ là xưng được. Ngươi phải muốn đất có đất, muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, càng phải có được lòng dân, có khí thế nhất hô bá ứng, người bên cạnh mới nhận ngươi là Vương. Không thì ngươi tự xưng thử xem?”

“Nay còn có thể xưng Vương, đương nhiên là Thiên Cừ Vương - Tống Tiềm Cơ rồi. Chỉ tiếc hai người này không ở cùng một châu, vương bất kiến vương”

Tống Tiềm Cơ bật cười:

“Thật ra đây là lời đồn thôi, Tống Tiềm Cơ chưa từng tự xưng Vương”

Lục Chu cười hắn không hiểu chuyện:

“Hắn chỉ là tạm thời chưa động, đang nghỉ ngơi dưỡng sức mà thôi. Giống như đông đến là tuyết phải rơi, chỉ khác biệt ở chỗ sớm hay muộn thôi”

Tống Tiềm Cơ không thích tuyết rơi, hắn vẫn muốn giải thích một chút:

“Kỳ thật hắn cũng chỉ là một vị tiên quan, mỗi ngày thích trồng trọt nuôi hoa, lòng không mang chí lớn thôi…”

“Tiên quan gì chứ? Thiên Cừ sớm đã không còn bị Hoa Vi Tông quản thúc nữa rồi, Hoa Vi Tông đóng cửa ba năm nay, ai còn coi hắn là tiên quan nữa!”

Tên kiếm tu cười lạnh.

“Trồng trọt sao? Bề ngoài gọi là trồng trọt chứ thực chất là đang tích trữ lương thực, thu hút lòng người. Cái đó gọi là ‘Xây tường cao, tích lương nhiều, hoãn xưng Vương’. Nếu thật sự không có chí lớn, hắn sao lại chỉ điểm đệ tử? Tu sĩ Thiên Cừ tự xưng mình là ‘Môn hạ Tống Viện’, có ai không trung thành tận tâm với hắn không”

Tống Tiềm Cơ không biết nói gì nữa.

Việc đến nước này là do thời cuộc bức người. Hắn cho dù có dùng kiếm chỉ vào lồng ngực, thề rằng bản thân mình không hề có ý dựng nghiệp lớn, chỉ sợ cũng chẳng có ai chịu tin!

“Những lời này, chúng ta nói cho nhau nghe vậy thôi. Đến trước mặt Vệ Vương…”

Lý Thứ Khuyển nhìn về hướng bóng lưng Vệ Chân Ngọc.

“Biết mà, biết mà!”

Đám tán tu lập tức dạ vâng, tên kiếm tu kia còn trừng mắt với Tống Tiềm Cơ mấy cái, ý bảo hắn không nên gợi lên đề tài này.

Tống Tiềm Cơ tốt tính cười cười, ngược lại lại khiến người bên cạnh chẳng tức nổi nữa.

Trương Hầu dán lên phù tránh chướng khí do Tống Tiềm Cơ cho, nhanh như chớp nhảy lên cây, bám vào dây leo, nhảy lên nhảy xuống, trong chớp mắt đã không còn thấy tăm tích đâu.

Hắn đi trước dò đường.

Một chút gió thổi cỏ lay cũng đều hận không thể quay đầu lại cảnh báo.

Chỉ là đêm qua động tĩnh của Vệ Chân Ngọc quá lớn, tiểu yêu thú trong rừng cũng biết người đến là cái gai cứng không dễ chọc, cho nên đành mềm nắn rắn buông, nằm im lìm không dám thò đầu ra. Ngẫu nhiên vẫn có vài con hoả hồ ló đầu ra giơ lên nanh vuốt, nhưng ngay lập tức liền bị ngân giáp hộ vệ bên cạnh Vệ Chân Ngọc giết chết.

Đám tán tu dọc đường không chỗ dụng võ, cảm thấy vô cùng nản lòng.

Kể cả cho đến khi màn đêm buông xuống, mọi người cùng ngồi quanh đống lửa, vẫn không khỏi thở ngắn than dài.

Đám người chán nản ngồi đó, người thì gẩy gẩy đống lửa, người thì bện châu chấu, người thì yên lặng đếm sao.

Lục Chu nâng cao sĩ khí:

“Mọi người đêm nay nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị ngày mai lại chiến đấu!”

Tống Tiềm Cơ ám chỉ:

“Sự việc khác thường tất có yêu”

Sau khi mặt trời lặn, màn đêm buông xuống, thứ trốn ở trong tối mới để lộ ra bộ mặt thật.

Hắn mơ hồ cảm thấy khí tức quen thuộc, mị yêu kia còn chưa chết.

Vệ Chân Ngọc giết sạch rắn của nó nhưng lại không giết nó, nó tất sẽ tìm cơ hội báo thù.

Tống Tiềm Cơ cảm thấy, mị yêu kia có vẻ ngoài tuyệt sắc, lại am hiểu huyễn thuật mê hoặc lòng người.

Vệ Chân Ngọc là thiếu niên chính trực, sinh lòng thương tiếc mà thả nó đi một lần cũng là chuyện dễ hiểu.

Lòng yêu cái đẹp ai cũng đều có, chuyện này không ảnh hưởng gì đến thể diện của hắn cả.

“Có yêu cái đầu ngươi, yêu đều bị Vệ Vương doạ cho bỏ chạy rồi… A! Lý sư huynh!”

Trận sư béo mập thấy Lý Thứ Khuyển chạy qua, liền ném xuống lá cây mới bện được một nửa, lau tay vào áo bào.

Đám tán tu sôi nổi đứng dậy chào hỏi, đánh giá Vệ Chân Ngọc đang ở cách đó không xa.

“Chư vị, có ai mang theo gia vị không?”

Lý Thứ Khuyển mở miệng liền hỏi thẳng.

“Gia vị?!’

Lục Chu ngạc nhiên:

“Chẳng lẽ Vệ Vương muốn dùng bữa sao?”

Lý Thứ Khuyển cười khổ:

“Phần thịt bụng của xích đồng xà này ẩn chứa cực nhiều linh khí, là vật đại bổ, càng là mỹ thực trong tửu lâu ở tu chân giới. Chỉ tiếc bọn ta không ai hiểu việc chế biến đồ ăn, mùi vị nấu ra tanh nồng, ăn vào thì dính nhớp, quả thật khó mà nuốt xuống nổi”

“Chế biến đồ ăn?”

Trước mắt Lục Chu sáng lên.

Tống Tiềm Cơ thầm hô không tốt, lập tức nghiêng người, che ở trước mặt Lục Chu.

“Tiểu Tống biết đấy!”

Lại nghe thấy Trương Hầu hô lên.

Y sư cũng lớn tiếng nói:

“Đúng đấy, Tiểu Tống khi trước từng nấu mỳ cho bọn ta! Ngon lắm!”

Tống Tiềm Cơ ho nhẹ một tiếng, hơi thấy đau răng.

Hắn ban đầu vì để trà trộn vào đội ngũ, lấy được lòng tin của đồng đội, xác thực từng nấu vài bữa cơm.

Đám đồng đội trước mắt này lại thổi phồng trù nghệ của hắn từ ba phần thành mười hai phần, ba hoa chích choè như thể hắn là trù thần tái thế.

Tên kiếm tu kia khó có được mà không trào phúng, ngược lại còn lộ vẻ hâm mộ:

“Kỹ nhiều không lo không có chỗ dùng, nay đến lượt ngươi được nổi bật rồi”

“Cơ hội này liền giao cho ngươi đấy, nắm bắt cho tốt, mang về thể diện cho chúng ta nào!”

Trận sư béo mập vỗ mạnh vai Tống Tiềm Cơ.

Tống Tiềm Cơ:

“………”

Ta thật cảm tạ các ngươi lắm đấy.

Ánh mắt Lý Thứ Khuyển hàm chứa sự trông mong:

“Tống đạo hữu, mời!”

“Vệ Vương tự mình không biết làm cơm sao?”

Hắn theo Lý Thứ Khuyển đi lên trước, giống như vô tình mà hỏi.

“Đạo hữu đang đùa à. Bàn tay của Vệ Vương, sinh ra là để cầm kiếm, làm gì đã từng cầm qua muỗng chứ. Ngài ấy đã tích cốc nhiều năm, đến ngũ cốc còn không phân biệt nổi! Súp rắn này là để bổ sung linh khí cho mọi người, haha!”

Tống Tiềm Cơ gật gật đầu.

Vệ Chân Ngọc, ta tin ngươi mới là lạ đấy.

Hết chương 281.
Bình Luận (0)
Comment