Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 282 - Chương 282. Ném Đá Dò Đường (1)

Chương 282. Ném đá dò đường (1)
Chương 282. Ném đá dò đường (1)

Xích đồng xà bị lột da, cắt đuôi, ném bỏ nội tạng, chỉ để lại phần thịt bụng mềm nhất, cắt xương thái sợi.

Liệu cơm gắp mắm, đá lớn được đẽo thành nồi đá, đốt tre chẻ thành ống tre.

Tống Tiềm Cơ xắn tay áo lên, dùng một thanh chuỷ thủ thay cho dao phay, hai tay nhuốm đầy máu thịt, mơ hồ nói chuyện với Lý Thứ Khuyển:

“Lúc trước ta nghe nói kỳ nghệ của Lý đạo hữu là do Vệ Vương dạy cho phải không?”

Ngoại trừ việc trồng trọt ra, hắn ít khi hứng thú với những chuyện khác, đại khái bởi việc này liên quan đến Chúa cứu thế nên trong lòng hắn mới mơ hồ để tâm đến.

Trước khi Vệ Chân Ngọc tới Thiên Cừ, hắn mai danh ẩn tích trà trộn vào Tu Chân giới, đã từng chỉ điểm cho một số người.

Từ sau khi hắn xưng Vương, những người này liền sôi nổi lao đến gia nhập, trở thành môn hạ của hắn, thành tâm phúc trợ lực cho hắn.

Không biết đây là vô tình cắm liễu, liễu lại xanh hay là Vệ Chân Ngọc sớm đã có tính toán từ trước, từng bước một tích sức chờ thời cơ?

“Tống đạo hữu cũng hiểu kỳ đạo sao?”

Lý Thứ Khuyển hỏi.

Tống Tiềm Cơ cười cười:

“Hiểu một chút”

“Năm ấy ta từ hải ngoại phiêu bạt mà đến, chẳng có gì trong tay, đi đâu cũng bị người ta xem thường. Đang lúc nghèo túng, tình cờ lại gặp được Vệ Vương, ngài ấy nhìn ra ta có thiên phú tu tập trận pháp nên liền truyền lại kỳ đạo cho ta, để ta tới Đăng Văn nhã hội tranh vị trí dẫn đầu của Kỳ Thí, thay ngài ấy làm đồ đệ cho một người…”

“Sau đó thì sao?”

Lý Thứ Khuyển đáp.

“Sau đó, ‘Anh hùng thiếp’ của Tống Vương xuất thế, ta đương nhiên không làm đồ đệ của người kia được, nhưng cũng bởi vậy mà bái nhập Tử Vân Quan, tu tập trận pháp lợi hại nhất. Đối với ta mà nói, Vệ Vương qủa thật có ơn tái tạo”

Tống Tiềm Cơ tiếp lời:

“Vệ Vương là người tốt”

Tuyến thời gian càng trở nên rõ ràng hơn, Vệ Chân Ngọc hơn phân nửa là gặp được Kì Quỷ, được hắn chỉ điểm nhưng lại không nguyện ý bái sư.

Lại không muốn đối phương ôm theo nỗi tiếc thương mà chết đi nên liền dạy cho Lý Thứ Khuyển để hắn đến Đăng Văn đại hội.

Lý Thứ Khuyển đang định gật đầu thì liền cảm thấy có chỗ nào đó không đúng:

“Lời này nghe sao cứ thấy quái quái nhỉ….”

Ngươi có thể nói Vệ Vương là vương giả, là cường giả, chứ sao lại là ‘người tốt’, đây cũng được tính là lời khen sao.

Nước suối được đun sôi sùng sục trong nồi đá, thịt rắn được chần qua, vị tanh dần tan đi.

Tống Tiềm Cơ mượn làn sương trắng nóng hầm hập để lấy ra hơi sương Bất tử tuyền từ miệng tịnh bình, trộn vào trong nồi.

Bất tử tuyền vô cùng không nguyện ý mà chấn động thân bình, phảng phất như kháng nghị hắn đang đại tài tiểu dụng.

Hành lá và gừng băm vừa thả vào nồi, hương thơm liền tràn ra, theo gió bay xa. Tống Tiềm Cơ lại lấy ra hạt tiêu và muối.

Lý Thứ Khuyển thấy hắn lần lượt lấy từng bình nhỏ từ trong túi trữ vật ra mà trợn mắt há mồm.

“Đạo hữu mang theo đầy đủ gia vị thật đấy”

“Ngày thường tham ăn tham uống”

Tống Tiềm Cơ đáp:

“Đã để đạo hữu chê cười rồi”

Đời trước, hắn ở bí cảnh cũng từng gặp thứ đại bổ như này, trước giờ đều là lột da nuốt sống, xương cốt nhai nát xong liền nhổ ra. Huyết nhục tanh hôi lạnh băng khiến hắn không khỏi cảm thấy buồn nôn, nhưng vì để nhanh chóng bổ sung linh khí và thể lực, hắn đã phải nhẫn nại, tập mãi rồi cũng thành quen.

Sau khi sống lại một đời, lại dưỡng ra tật xấu chú trọng khẩu vị.

Không lâu sau, súp rắn được lấy ra khỏi nồi, đổ vào ống tre, hương vị làm ấm cả tâm can.

Đội ngân giáp hộ vệ xúm đến, tấm tắc khen lạ, ngẫu nhiên còn có vài tiếng trêu chọc:

“Chúng ta đây là mời được đầu bếp ấy nhỉ?”

“Nếu đã có đầu bếp thì hành trình này đem theo bọn họ luôn đi, cũng không lỗ mà”

Tu sĩ tai thính mắt tinh, đám tán tu ngồi bên đống lửa mơ hồ nghe thấy, khuôn mặt lộ vẻ khó chịu:

“Ngày mai phải để cho bọn hắn biết chúng ta lợi hại thế nào”

“Ta thèm lắm rồi, ta nếm trước đây!”

Một vị y tu trong đội ngân giáp hộ vệ nhảy ra, dùng ngón tay chấm chấm phần rìa ống tre, cho tay vào miệng nhấm nuốt một phen.

Tống Tiềm Cơ rũ mắt xuống, chỉ thấy tay người kia nắm chặt thành quyền, trong lòng bàn tay hắn dường như đang nắm một vật gì đó.

Người này đang thử độc, trong tay có lẽ là một viên giải độc đan.

Mặc dù có Lý Thứ Khuyển ở bên ‘giám sát’ toàn bộ quá trình hắn nấu thịt rắn, nhưng gia vị và hành tỏi là do hắn tự đem theo, vẫn không thể khiến Vệ Vương yên tâm.

Lúc y tu thử độc, đội giáp bạc vừa nói chuyện cười đùa vừa vây chặt lấy Tống Tiềm Cơ, phong kín đường lui của hắn.

Một người khác nhìn chằm chằm đám tán tu, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị xuất thủ, mà bọn họ lại không hề phát giác, còn đang bắt chuyện với đội ngân giáp hộ vệ này.

Ánh mắt Tống Tiềm Cơ hơi lạnh.

Nhìn vẻ thuần thục như vậy, không biết chuyện tương tự đã từng phát sinh biết bao lần.

Cái việc ra vẻ cao ngạo thì cũng coi như thôi đi, nhưng cái tật xấu đa nghi này của Vệ Chân Ngọc lại là học từ ai vậy?

Nếu đã không tin người ngoài như hắn, hà tất phải để hắn cầm dao cầm muỗng, bận rộn một hồi như vậy?

Ta nếu thật sự có ý muốn hại ngươi còn phải dùng đến độc sao? Chỉ dựa vào mấy người này của ngươi chẳng lẽ còn chặn nổi ta?!

Ánh mắt lạnh lẽo của Tống Tiềm Cơ xuyên qua khe hở giữa đám người nhìn về phía Vệ Chân Ngọc.

Chỉ thấy người kia thẳng lưng ngồi đấy, quanh thân lá rụng xào xạc, không một bóng người.

Sau lưng là áo choàng rực rỡ bắt mắt, bay phần phật trong gió, cả người toát ra khí thế bất phàm, nhưng lại có chút cô đơn.

Sau khi rời khỏi Thiên Cừ, hắn có lẽ đã trải qua vô số đêm dài tăm tối như vậy.

Tống Tiềm Cơ sửng sốt, thầm nghĩ Vệ Chân Ngọc những năm qua gây thù chuốc oán khắp mọi nơi, khó tránh khỏi việc gặp phải những kẻ không có ý tốt tiếp cận. Có thể thấy, đây chỉ là thói quen phòng bị người ngoài chứ không phải đang cố tình nhằm vào hắn.

Tống Tiềm Cơ lại nghĩ, bản thân mình đời trước có khi còn thận trọng hơn cả đối phương.

Hết chương 282.
Bình Luận (0)
Comment