Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 283 - Chương 283. Ném Đá Dò Đường (2)

Chương 283. Ném đá dò đường (2)
Chương 283. Ném đá dò đường (2)

Hắn thở phào nhẹ nhõm, lắc lắc đầu, tiếp lấy ống tre từ trong tay y tu, mỉm cười nói:

“Để ta nếm xem mặn nhạt thế nào trước đã”

Tống Tiềm Cơ cầm ống tre lên thổi, vội vàng nuốt xuống một ngụm lớn súp rắn nóng hổi:

“Vừa rồi”

Bầu không khí đột nhiên thả lỏng, trận hình vây quanh đám tán tu cũng tản ra.

Lý Thứ Khuyển hô lớn:

“Mọi người tranh thủ súp rắn còn đang nóng mà ăn nhanh lên!”

Đám người không chờ nổi mà ùa lên, thoả thuê thưởng thức.

“Vệ Vương ở bên kia”

Lý Thứ Khuyển đưa ống tre qua cho Tống Tiềm Cơ, ý bảo hắn tự mình đưa cho Vệ Chân Ngọc, nụ cười của hắn thêm vài phần nhiệt tình, chân thành.

Tống Tiềm Cơ giả vờ không hiểu ý tốt của hắn:

“Uy thế của Vệ Vương, khiến người ta nhìn thôi đã sinh lòng sợ hãi. Ta quay về trước đây”

“Tiểu Tống, ngươi không cảm thấy ngươi quay lại quá nhanh sao?”

Trận sư béo mập nhìn hắn mà cạn lời.

“Không đến nói hai câu với Vệ Vương hả?”

Tống Tiềm Cơ đáp:

“Phù chú ngày mai cần dùng đến ta còn chưa vẽ xong nữa”

Hắn trải giấy bút lên trên tảng đá, khoanh chân nhắm mắt vận khí, dáng vẻ như đang chuẩn bị vẽ phù, không muốn bị người khác quấy rầy.

Đội trưởng Lục Chu hận không thể rèn sắt thành thép:

“Vẽ không xong thì vẽ không xong, đi theo Vệ Vương có thể tiết kiệm rất nhiều phù chú. Cơ hội mới nãy tốt biết bao, đâu ra tên ngốc nào thành thật như ngươi”

Tên kiếm tu lạnh lùng châm chọc:

“Bùn loãng không trát nổi tường! Trông mong Tiểu Tống lộ mặt chi bằng trông mong trời đổ huyết vũ…”

Chợt thấy đội ngân bạc hộ vệ bưng súp rắn tới nên hắn vội vàng sửa lời mà đáp tạ.

Trương Hầu lẩm bẩm:

“Súp này do Tiểu Tống nấu, sao không thấy ngươi cảm ơn Tiểu Tống”

“Ha, ngươi có ý kiến sao? Muốn đánh nhau hả?!”

Đội tán tu sau khi uống súp rắn, bổ sung đầy đủ linh, khí càng có tinh thần cãi qua cãi lại.

Tống Tiềm Cơ mắt điếc tai ngơ.

Tu chân giới từ lâu đã có văn hoá ngưỡng mộ kẻ mạnh, khinh thường kẻ yếu, những đồng đội này coi như đã là người không tệ rồi.

Hắn vừa giả vờ nỗ lực vẽ phù vừa cẩn thận cảm nhận xung quanh.

Màn đêm buông xuống đã lâu nhưng lại không hề nghe thấy tiếng côn trùng kêu hay tiếng thú gầm, trong rừng yên tĩnh đến lạ thường.

Gió đêm thổi tới vị ngọt như có như không. Con mị yêu kia vẫn đi theo bọn họ, tựa như một con rắn độc âm lãnh nhìn chằm chằm còn mồi, chờ đợi thời cơ săn bắt.

…….

“Vương thượng, mùi vị thế nào, có cần thêm muối không?’

Lý Thứ Khuyển đánh giá sắc mặt Vệ Chân Ngọc, muốn nhìn xem có biến hoá gì không.

“Tạm được”

Vệ Chân Ngọc thốt ra hai chữ, đặt ống tre qua một bên.

Hắn chỉ uống một ngụm xong liền không muốn ăn nữa.

Mùi vị phổ thông, bình thường.

“Người kia thế nào?”

Vệ Chân Ngọc hỏi.

Lý Thứ Khuyển nhìn về phía đội tán tu:

“Nhát gan, tốt tính, là người thành thật, có mắng cũng không đáp trả. Hắn còn khen ngài…”

“Khen ta cái gì?”

Vệ Chân Ngọc hơi ngẩng đầu.

Những chiếc lá rậm rạp trên cây lay chuyển, phá tan ánh trăng.

Đốm sáng rơi trên mặt hắn, khiến cho khuôn mặt hắn trở nên lờ mờ.

Lý Thứ Khuyển bật cười:

“Khen ngài là người tốt”

Vệ Chân Ngọc hơi ngẩn ra. Đây cũng tính là khen sao?

“Toàn lời dối trá xảo quyệt!”

Một người đột nhiên từ trên cây nhảy xuống, cười lạnh một tiếng:

“Chút tu vi kia của hắn, nếu tính tình không tốt thì làm gì có đội ngũ nào chịu đem hắn theo? Ta không hiểu nổi, chúng ta vì sao phải dẫn theo một đám ăn bám như vậy? Đang làm việc thiện à?”

Lý Thứ Khuyển không đồng tình mà liếc nhìn hắn:

“Chúc Thắng, Vệ Vương đem bọn họ theo là có tác dụng khác”

Thanh niên tên Chúc Thắng lộ vẻ nghiêm túc:

“Vệ Vương cảm thấy, người kia có thể dùng sao?”

Vệ Chân Ngọc cúi đầu, quay về bóng đêm mà ánh trăng không thể chiếu tới:

“Để xem xem”

Lý Thứ Khuyển gật đầu:

“Đúng là nên cẩn thận chút”

Hắn ăn súp rắn do tiểu phù sư kia nấu, cho nên không quá hy vọng đối phương sẽ trở thành một ‘viên đá’ dùng để dò đường.

Vệ Chân Ngọc chợt hỏi:

“Tra ra cái gì rồi?”

Bọn hắn đương nhiên sẽ không chờ Trương Hầu dò đường báo tin.

Chúc Thắng đáp:

“Cách đây mười dặm phát hiện ra vết tích của trận pháp, có lẽ dùng để bắt yêu thú. Trận tài trên mặt đất còn chưa được thu dọn sạch sẽ, xem cách bố trí thì là Tam trọng khốn trận”

Vệ Chân Ngọc nhướng mày:

“Là người của Tử Vân Quan sao?”

Chúc Thắng lắc đầu:

“Nếu là người của Tử Vân Quan, trận tài lưu lại đáng lẽ nên có ấn ký tường vân màu tím”

Ra ngoài hành tẩu, mỗi một môn phái đều có đặc điểm khác nhau.

Đại môn phái có khi hành sự bá đạo, thích cố ý lưu lại ấn ký dùng để chào hỏi tu sĩ đi qua ——

“Bảo vật vô chủ phía trước phái ta đã nhìn trúng rồi, đạo hữu nếu không sợ thì tới tranh cao thấp, nếu sợ thì mau mau lui xuống”

Lý Thứ Khuyển trầm ngâm:

“Ngoại trừ người của Tử Vân Quan ra, lần này tiến vào bí cảnh, còn có ai biết bố trí Tam trọng khốn trận mà lại không thích để lại kí hiệu không?”

“Ngươi đấy”

Chúc Thắng đáp.

Lý Thứ Khuyển:

“…. Đương nhiên là ngoại trừ ta ra!”

“Ồ, còn có vị Kỷ biên tu của Thiên Cừ kia”

“Ý ngươi là phía trước rất có khả năng là đội ngũ của Thiên Cừ sao?”

Lý Thứ Khuyến có chút chần chờ.

Hắn nhìn về phía nào đó trong rừng. Từ khi bọn họ tiến vào bí cảnh, vẫn luôn làm theo sự sắp xếp của Vệ Chân Ngọc, vì một việc mà cùng tiến về một hướng.

Trên đường thu thập linh thảo, yêu đan cũng chỉ là tiện tay.

Ngày mai, bọn họ sẽ đẩy nhanh tốc độ.

Hắn không muốn thêm chuyện phiền toái:

“Vệ Vương, việc đại sự đặt lên hàng đầu, chúng ta có thể đổi một con đường khác để tránh bọn họ”

Một khoảng trầm mặc.

“Sao lại tránh?”

Vệ Chân Ngọc chầm chầm mở miệng, thanh âm hơi khàn, ánh mắt sâu thẳm:

“Dù có phải tránh, cũng nên là bọn họ tránh ta”

Hắn đứng dậy, một mình rời xa khỏi đám người, đi sâu vào trong rừng.

Chúc Thắng muốn đi theo, nhưng lại thấy Vệ Chân Ngọc nhấc tay, ý bảo không cần.

Hết chương 283.
Bình Luận (0)
Comment