Trăng khuyết màu bạc treo trên ngọn cây, chiếu sáng khu rừng lạnh lẽo.
Dòng suối màu đỏ róc rách chảy qua, những viên đá cuội bóng loáng ở dưới lòng suối tỏa ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh trăng, giống như những quả trứng khổng lồ do hung thú lưu lại.
Sương đêm theo lá nhỏ giọt xuống làm ướt nhẹp đầu vai Tống Tiềm Cơ, khiến cho hắn hơi cảm thấy lành lạnh.
Đội trưởng Lục Chu thấp giọng nói:
“Tiểu Tống, đêm nay ngươi không cần canh gác. Người của Vệ vương sẽ thay ca tuần tra cả đêm, ngươi nghỉ tạm trước đi”
Tống Tiềm Cơ gật đầu. Hắn đang phân phát bùa chú cho đồng đội, giương mắt lên, giống như lơ đãng, nhìn về phía bóng dáng đang đi xa của Vệ Chân Ngọc.
Trong đêm dài sương đậm này, bên ngoài còn có một mị yêu từ chỗ tối nhìn trộm, những người hắn mang theo đều đang đả tọa bên trong trận pháp phòng hộ, bản thân hắn lại một mình đi đâu vậy?
Không phải là đi ngắm trăng chứ.
……
“Nhìn kìa, trăng đã lên rồi”. Kỷ Thần ngước nhìn trời, chỉ vào trăng khuyết màu bạc trên bầu trời đêm mà nói:
“Hiện tại, Tống sư huynh nhất định đang nằm trên ghế dựa. Chỉ là không biết ánh trăng đêm nay ở Tống viện có sáng như vậy hay không…”
Hắn đứng trên một vách núi trống trải, một tay chỉ trăng, ống tay áo tung bay theo gió.
Phía thung lũng bên dưới, vách đã trũng xuống, một con sông lớn cuồn cuồn chảy qua.
Bờ sông bên kia là vách núi dài vô tận với rừng chướng khí rậm rạp che trời.
Còn vách núi nơi Kỷ Thần đang đứng lại chỉ toàn những quái thạch to lớn lởm chởm, trơ trọi không một cành cây ngọn cỏ, chỉ có một cây tùng già cô độc một mình nơi đây.
Từ trên sông vang lên âm thanh chửi bậy:
“Tống viện cái đầu nhà ngươi. Các ngươi là lũ âm hiểm ngoan độc, các ngươi sẽ không được chết tử tế đâu”
Tiếng nước chảy quá lớn, cho nên tiếng mắng chửi từ phía dưới sau khi được gió đêm thổi lên trên vách núi chỉ còn lại vài chữ thô tục đứt quãng.
Kỷ Thần cúi đầu cười nói:
“Triệu Nhân đạo hữu, ta có ý tốt mời ngươi đến giữa sông cùng ngắm trăng, ngươi lại còn mắng chửi ta, như vậy là không đúng rồi. Bí cảnh lớn như vậy, chúng ta lại có thể gặp lại nhau, như vậy cũng có thể coi là duyên phận chưa hết”
Sông lớn dâng trào, dòng nước chảy xiết không ngừng, ngẫu nhiên có tảng đá rơi xuống cũng chỉ trong giây lát là bị sóng dữ cuốn đi hết.
Trong nước lúc này lại đang có một người, giống như bị một sơi dây thừng vô hình trói buộc ở giữa sông, chỉ có thể đứng đó chịu đứng sóng lớn đánh vào người, mỗi lần mở miệng là lại nuốt vào một ngụm nước sông màu đỏ đậm:
“Ai mẹ nó có duyên phận gì với ngươi chứ”
Ngón tay đang chỉ trăng của Kỷ Thần khẽ động, từ trong nước hiện lên từng sợi tơ nhỏ màu vàng, chỉ nghe thấy Triệu Nhân kêu lên một tiếng thảm thiết, thân hình bị trôi dần về hướng tây.
Hàng ngàn hàng vạn sợi tơ nhỏ, từ những tảng đá và đám cây cối ở hai bên bờ sông, đan xen ngang dọc với nhau, trải rộng hết cả mặt sông.
Người nào bước vào trận này liền sẽ giống như côn trùng bị rơi vào lưới nhện.
Kỷ Thần thở dài:
“Ta cũng không muốn như thế này đâu. Ai bảo ngươi muốn dụ ta rời khỏi đội ngũ, dẫn người tới chỗ này hòng phục kích ta chứ. Ngươi không có lý do gì để mắng chửi ta như vậy cả”
Trong lòng Triệu Nhân thật sự không cam lòng. Mới đầu, hắn ở trong bí cảnh phát hiện được đội ngũ Thiên Cừ, vốn định đổi hướng khác đi, không ngờ lại thấy Kỷ Thần một mình rời khỏi đội ngũ, càng đi càng xa, thầm nghĩ vận khí tới rồi, liền lập tức mang theo mấy trưởng lão của Triệu gia lặng lẽ bám theo.
Trong đêm đen gió lớn, cơ hội lần này khó có được, chỉ có đem Kỷ Thần bắt lấy, đáp trả lại gấp trăm ngàn lần những tra tấn phải chịu ngày xưa, sau đó lại giết người diệt khẩu, như vậy mới có thể giải được mối hận trong lòng, báo được đại thù ở đáy giếng phủ tiên quan trước đây.
“Ngươi rõ ràng là cố ý, ngươi muốn tương kế tựu kế, đem chúng ta đến nơi nay, thiết lập trận pháp nhằm tra tấn chúng ta”. Trong lòng Triệu Nhân tuy sợ hãi những vẫn hít sâu một hơi, tiếp tục chửi bới.
“Không nên quá xem trọng bản thân như vậy, ta mai phục ước chừng cả trăm khối trận tài, sao có thể chỉ vì ngươi được chứ”. Kỷ Thần cười nói:
“Chỉ là trước tiên lấy ngươi để thử xem hiểu quả của trận pháp thế nào thôi. Triệu đạo hữu, phiền ngươi đi về phía đông một chút”
Kỷ Thần khởi động trận bàn, những sợi tơ vàng ở giữa sông lại đan xen, lôi kéo Triệu Nhân về phía đông.
Ngày thường, hắn tự mình suy tính biến hóa của trận pháp, thật sự rất muốn bỏ vào mấy con chuột thí nghiện để kiểm tra uy lực của trận pháp. Khó có cơ hội có người sống để thí nghiệm trận pháp như thế này, hắn hưng phấn đến mức hai mắt cũng như phát sáng.
Phía trên vách núi bỗng nhiên xuất hiện một bóng người. Triệu Nhân ngửa đầu lớn tiếng muốn kêu cứu, nhưng ngay sau khi phát hiện bóng người đó là ai, tâm lại rơi vào u ám. Người tới chính là Mạnh Hà Trạch.