Linh điền nơi Hoa Vi Sơn được xây quanh núi, uốn lượn qua lại, từ xa nhìn vào như những ngọn sóng mềm mại tầng tầng lớp lớp xếp chồng lên nhau.
Những mảnh xanh đậm nhạt đan xen leo mãi đến lưng chừng núi, bị mây trắng sương mù bao phủ, khó mà nhìn rõ.
Mỗi tầng ruộng đều trồng các loại linh thảo, linh đạo (lúa) khác nhau. Trong mỗi linh điền đều có hơn hai mươi vị mặc y phục ngoại môn đệ tử đang đi lại.
Bọn họ dắt vạt áo vào hông, xắn tay áo lên, để lộ ra cánh tay rắn chắc, vùi đầu vào thu hoạch.
Rất ít người dừng lại để trò chuyện, làm sớm tan sớm mới có thể sớm quay về tu luyện.
Một khi đã cúi người xuống thường chẳng có thời gian mà đứng dậy nữa.
Dưới chân núi có một đình viện hóng gió. Năm vị chấp sự cấp thấp đang ngồi trong đó trông coi.
Bọn họ ngắm nhìn những thửa ruộng bậc thang được phân chia rõ ràng, uống trà cắn hạt dưa, trên mặt là nụ cười hưởng thụ, phảng phất như đến du xuân ngắm cảnh, bất cứ lúc nào cũng có thể bày bàn chơi bài.
Tuy nhiên một khi có chấp sự cấp cao xuống tuần tra, hoặc trưởng lão nội môn thỉnh thoảng ghé qua thì những người này sẽ như chim sợ cành cong mà lao về hướng mấy thửa ruộng.
Có người tự mình cúi người giúp đỡ, có người lại lau mồ hôi cho ngoại môn đệ tử, có người lại lớn tiếng hét to: “Mọi người vất vả rồi! Hôm nay lại cố gắng lên nào!”.
Lúc này, trong số bọn họ có người hét lên: “Kia là Tống Tiềm Cơ phải không?”.
Tiếng cười nói trong đình chợt dừng lại.
Tống Tiềm Cơ là một ngoại môn đệ tử rất đặc biệt. Ở trên đã phân phó, hắn không cần làm công, bất luận muốn làm gì, chỉ cần không vi phạm môn quy thì đều coi như không thấy.
Đám chấp sự thấy Tống Tiềm Cơ đang đi về hướng thửa ruộng, một đạo hồng ảnh đuổi theo sau hắn, trong lòng cảm thấy nghi hoặc.
“Sao đại tiểu thư cũng tới đây?”.
Vì vậy liền vội vàng đứng dậy, đặt tách trà xuống, nhè vỏ hạt dưa, chạy ra ngoài đình tiếp đón.
Trần Hồng Chúc nhấc tay ý bảo bọn họ dừng bước, quay đầu lại liền trừng mắt, hàm ý cảnh cáo.
Đám chấp sự nhất thời không dám tiến lên, cũng không dám ngồi xuống, so với đám đệ tử đang vùi đầu làm việc còn khó chịu hơn.
“Ngươi đến đây làm gì?”. Trần Hồng Chúc hỏi.
Tống Tiềm Cơ đáp: “Nhìn xem một chút”.
Hắn đi một vòng quanh ruộng bậc thang, lúc thì cúi đầu lúc thì ngẩng đầu, nhìn trận pháp trên mặt đất vận hành, nhìn sự biến hoá của linh khí trong không trung.
Linh điền của Hoa Vi Tông, không cần nhọc công lo lắng mưa nắng gió sương, phân nước, địa chất. Bởi trong đất và trên đỉnh núi thiết lập rất nhiều trận pháp, có thể điều tiết linh khí, điều mây khiển mưa, trong một đêm đã khiến linh thảo chín cây.
Ngoại môn đệ tử một ngày gieo cấy một ngày gặt hái.
Nơi này chỉ có linh đạo phổ thông cấp dưỡng cho nội môn. Một số loại đặc biệt dùng làm thuốc làm linh đan đặc biệt quý giá, phải mất hàng chục, thậm chí hàng trăm năm mới khai hoa kết trái thì sẽ có y sư hoặc luyện khí đan sư chuyên môn phụ trách trồng trọt.
Tống Tiềm Cơ rút một cây linh đạo từng hạt no đủ lên, khẽ chau mày.
Linh thảo được trận pháp thúc chín, mặc dù sinh trưởng mạnh mẽ nhưng lại có cảm giác cứng nhắc, không có sức sống tràn trề như vườn rau nhà mình.
Hắn không có kinh nghiệm trồng trọt, chỉ dựa vào bản thân mình tự tìm tòi, còn đang ở giai đoạn học hỏi.
Mỗi ngày đều ở ruộng rau chăm lo bảo vệ các sinh mệnh, bất giác cách đối nhân xử thế của hắn cũng trở nên ôn hoà hơn.
Có lẽ lão hoà thượng Hồng Diệp Tự nói có lý, việc tạo ra sinh mệnh so với huỷ diệt nó càng khó hơn. Cứu một người so với giết một người càng khó hơn.
Trần Hồng Chúc đi theo sau Tống Tiềm Cơ, cả một đường đều phải đối diện với ánh mắt kinh ngạc của các đệ tử.
Nàng muốn nói gì đó với hắn nhưng lại thôi, cố nén nghi hoặc trong lòng. Nàng thấy ánh mắt đối phương chuyên chú, nghĩ chắc không muốn bị người khác làm phiền nên ngậm miệng không hỏi.
Nàng không quấy rầy hắn, không có nghĩa là những người khác cũng không quấy rầy hắn.
“Tống sư huynh, xin đợi đã!”.
Người vừa nói là một vị ngoại môn đệ tử, thanh âm to rõ ràng, tựa hồ rất có dũng khí.
Thấy Tống Tiềm Cơ thật sự dừng bước quay đầu lại liền bị doạ cho giật mình, lắp ba lắp bắp mãi mới nhỏ giọng chào hỏi:
“Tống sư huynh, chào huynh, đệ có chút việc muốn làm phiền huynh….”.
Trần Hồng Chúc tức giận quát: “Có việc thì nói, làm gì mà cứ ấp a ấp úng như thế”.
Đệ tử kia bị nàng doạ cho sợ tới mức muốn quay người chạy đi, lại không biết nhớ đến điều gì mà hít sâu một hơi:
“Đệ, đệ nghe Chu sư tỷ nói, chỉ cần dâng một túi hạt giống lên sư huynh liền được sư huynh chỉ giáo một câu…”.
Tống Tiềm Cơ ngẩn ra, đang định nói làm gì có chuyện này.
Mạnh Hà Trạch và bằng hữu giúp hắn thu gom hạt giống, đôi khi tu luyện gặp nan đề hắn liền chỉ điểm một câu. Thấy được là dừng chứ cũng không phải truyền thụ đạo pháp, cũng không nhiều lời.
Chỉ là thuận tay mà thôi, so với việc dựng lên chai dầu bị đổ còn đơn giản hơn.
Đệ tử kia hiển nhiên đã hạ quyết tâm, lời đã nói ra thì bất cứ giá nào cũng phải làm được, liền lấy một túi trữ vật từ trong ống tay áo ra:
“Trước đây đệ có điểm nào mạo phạm sư huynh, mong sư huynh lượng thứ. Nay dâng lên huynh một túi hạt giống Phượng Tiên Hoa, to gan xin được sư huynh chỉ giáo!”.
Lời y nói kiên định nhưng trong lòng vô cùng thấp thỏm. Y vừa báo danh tỷ thí biểu diễn, cũng muốn tìm kiếm cơ hội xoay chuyển, tranh đoạt tiền đồ.
Chu Tiểu Vân có phải đang đùa giỡn y không?. Hay là y nghèo đến phát điên rồi, mới nghe nhầm từ “dâng lên một túi linh thạch” thành “dâng lên một túi hạt giống”.
Những ngày này, những đệ tử qua lại với Tống Tiềm Cơ tu vi đều tiến bộ vượt bậc, thật sự làm cho người ta nhìn mà thèm. Ngoại trừ bản thân Mạnh Hà Trạch thiên tư hơn người thì những người khác vốn đều rất bình thường.
Ngoại môn đệ tử không có sư phụ, tự dựa vào bản thân mình lĩnh ngộ, tìm tòi, chăm chỉ khổ luyện. Nội môn không chỉ lũng đoạn tài nguyên bí tịch pháp khí mà càng lũng đoạn bí quyết khai ngộ, kinh nghiệm tu luyện.
Ngoại môn đệ tử vào Thụ Nghiệp Đường hay Tàng Thư Lâu, thái độ của các trưởng lão trong đường nhất định sẽ là lạnh lùng, thiếu kiên nhẫn.
Cho dù có nguyện ý mở miệng cũng thích ra vẻ huyền bí, để lại hai ba câu “nói thật” sau đó ý bảo ngươi phải quay về mà chậm rãi tìm hiểu.
Tống Tiềm Cơ đang định thốt ra chữ “Không” thì đột nhiên nghe thấy mấy chữ “Hạt giống Phượng Tiên Hoa”.
Hắn ho nhẹ một tiếng xong liền đáp: “Cũng không phải không được, ngươi có vấn đề gì thì hỏi đi”.
Đây là hạt giống hắn còn chưa thu thập được, vừa hay có thể đem về trồng ở ngoài cửa.
Đệ tử kia không ngờ rằng dễ dàng như vậy, đến gần Tống Tiềm Cơ kích động đến đỏ bừng cả mặt: “Đa tạ sư huynh!”.
Trần Hồng Chúc thấy vậy, trong miệng lẩm bẩm hắn hiểu gì về tu luyện đâu, đi qua một bên xem phong cảnh ruộng bậc thang nhằm tránh tị hiềm.
“Linh khí trong người đệ dư thừa, khi đả toạ vận hành không có chút nào đình trệ”. Tiểu đệ tử thấp giọng hỏi:
“Đệ tự thấy Luyện Khí tầng hai đã thập phần viên mãn, nhưng vì sao mãi mà không thể đột phá tầng ba?”.
Hắn còn muốn tường thuật cặn kẽ hơn thì Tống Tiềm Cơ quan sát hắn một lúc xong liền ngắt lời:
“Quả thực viên mãn, nửa tháng nay, linh khí của ngươi chỉ lưu chuyển trong thân thể chứ chưa từng tiêu hao?”.
Đệ tử kia có chút giật mình:
“Đệ tuỳ thời chuẩn bị đột phá, hết thảy đều phải cẩn thận, không dám tiêu hao”.
“Linh khí lưu chuyển quanh kinh mạch, như nước chảy qua bờ ruộng. Ngươi không dùng đến nó, nó chính là ao nước đọng, sao còn có thể có sinh cơ? Trăng tròn rồi sẽ khuyết, nước đầy sẽ tràn ra, ngươi đem linh khí trong cơ thể tiêu hao hết, lấy mới đổi cũ, tự nhiên sẽ nước chảy thành sông”.
Đệ tử kia sửng sốt trong chốc lát, sau đó hai mắt sáng ngời, quỳ rạp xuống đất: “Đa tạ sư huynh”.
“Đừng khách khí”.
Tống Tiềm Cơ cầm lấy túi trữ vật, mở ra kiểm hàng, thấy hạt giống sinh cơ dồi dào, vô cùng hài lòng.
Tống Tiềm Cơ xoay người bước đi, Trần Hồng Chúc đuổi theo nói:
“Nhanh như vậy đã nói xong rồi sao? Đợi ta với!”.
Đám chấp sự chỗ đình hóng gió thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn nhau. Nghĩ đến tính khí như hung thần ác sát của Trần Hồng Chúc, nhất thời không biết nên ngưỡng mộ hay đồng tình với Tống Tiềm Cơ.
Trước cửa Tống Viện, cây hoa đào nở hoa rực rỡ, hoa rơi lả tả, hai mảnh vườn trồng rau trước cửa tươi tốt.
Tống Tiềm Cơ đến gần, thấy vài mầm đậu que leo lên thanh gỗ mỏng mà hắn cắm từ trước, dây leo mọc ra, cao tới nửa người.
Gió xuân thổi qua, phiến lá xanh non hình tam giác bay phấp phới, tựa như một đám hài đồng đang vẫy tay, chào đón hắn về nhà.
Tống Tiềm Cơ cảm thấy trong lòng thật nhẹ nhõm.
Trần Hồng Chúc nghĩ không thông, người này vì sao lại vui vẻ như vậy.
Hắn lẽ ra là một người rất phức tạp, nhưng niềm vui lại đơn giản, dễ dàng có được như thế.
Giữa mây xanh, đột nhiên truyền đến tiếng hạc kêu.
Trần Hồng Chúc ngẩng đầu, một con tiên hạc tung cánh bay ra từ trong mây, bay lượn trên đầu hai người, đáp xuống nhẹ nhàng, khẽ cọ vào vai nàng trìu mến. Nhìn thấy Tống Tiềm Cơ lại lùi về sau hai bước, ánh mắt cảnh giác sợ hãi, như có linh tính.
“Đây là tiên hạc của sư huynh ta, hắn gọi ta quay về trợ giúp”. Trần Hồng Chúc đáp.