Hoa Vi Tông gần đây liên tục có khách đến, căn cứ theo thân phận mà được tiếp đón bởi những người khác nhau trong tông.
Trần Hồng Chúc phụ trách tiếp đãi những nữ tu có tuổi tác xấp xỉ, xuất thân tương tự.
Trải qua một ngày quan sát, nàng đã tiếp nhận việc Tống Tiềm Cơ tính tình đại biến, chỉ quan tâm việc trồng trọt là sự thật, quyết tâm thay đổi sách lược.
Nàng có chút suy tư, xong liền lấy ra một con hạc giấy màu đỏ đưa cho hắn:
“Đây là phù đưa tin của ta, tam đường đều biết, nếu ngươi muốn xuống chợ dưới núi mua hạt giống, đem theo nó là được”.
Tu sĩ tam đường và nội môn đệ tử đều có thể tuỳ thời dẫn người xuống núi, tỉ như Khâu Đại Thành, Từ Khán Sơn, sòng bạc dưới núi còn quen thuộc hơn nhà mình.
Triệu Tế Hằng có lệnh bài của Chấp Sự Đường, đêm nào cũng mang theo tuỳ tùng đến ngủ lại ở hoa lâu cũng chẳng làm sao.
Chỉ có ngoại môn đệ tử là khác biệt, bình thường muốn xuất sơn môn ắt phải được Chấp Pháp Đường thông qua.
“Từ giờ cho đến Đăng Văn đại hội, nếu có người vì việc của Diệu Yên mà tìm ngươi gây rắc rối, ngươi có thể dùng phù này truyền tin cho ta bất cứ lúc nào. Trong Hoa Vi Tông, ta giữ Chân Lệnh, chớp mắt liền tới, ngoài Hoa Vi Tông, ta cưỡi hạc tới, tuyệt đối nhanh hơn ‘vị kia’”.
“Bọn họ không biết ngươi và “vị kia” có quan hệ! Vạn nhất, ta nói vạn nhất, không phải trù ẻo ngươi, ngươi mất mạng. Người chết vạn sự đều hoá không, người kia lưu lạc tứ hải, đợi hắn biết lại đến báo thù thay ngươi thì còn có tác dụng gì?”.
Trần Hồng Chúc nói đến miệng lưỡi đều khô, cuối cùng cũng thấy Tống Tiềm Cơ nhận lấy hạc giấy màu đỏ kia, cúi đầu đánh giá. Nàng vui sướng mà cười rộ lên:
“Ta đối với ngươi tốt như vậy, trong lòng ngươi có phải cảm động vô cùng không? Hiện giờ có phải muốn luyện kiếm cho ta xem không?”
Tống Tiềm Cơ nói:
“Nếu ta không nhìn nhầm, đây là một tấm phù có hai tác dụng, vừa có thể truyền tin cũng có thể theo dõi, bên trên có một đạo linh thức của ngươi. Nếu ta đem theo bên người, đi nơi nào ngươi cũng đều sẽ biết”
“Ngươi còn hiểu phù chú?”. Trần Hồng Chúc giật mình, vò búi tóc, có chút xấu hổ:
“Là vị kia dạy sao? Hắn rốt cuộc đã dạy cho ngươi bao nhiêu thứ?”.
Tống Tiềm Cơ mỉm cười không đáp.
Trần Hồng Chúc rất nhanh liền biến thành cây ngang không sợ chết đứng:
“Tấm phù này, lúc ngươi xuống núi dạo phố có thể mang theo, nó chỉ hiện dấu vết của ngươi, còn về việc ngươi mua hạt giống gì, gặp ai, nói gì, ta lại không biết được, cái này cũng không tính là quá đáng đi!”.
“Nếu ta không đem theo, ngươi còn muốn tìm cách khác để theo dõi ta. Việc này vô cùng lãng phí tinh lực thời gian”. Tống Tiềm Cơ chân thành khuyên nhủ:
“Ngươi tâm tư một ngày không chuyên chú liền không sờ được đến ngạch cửa kết đan đâu”
Trần Hồng Chúc nghẹn lời, đen mặt. Sau đó liền cưỡi lên tiên hạc, tức giận bỏ đi.
--------
Tiểu viện của Tống Tiềm Cơ đã thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.
Ban đầu khi hắn trọng sinh, nơi này âm u cũ nát, phủ đầy tro bụi. Nay tường viện đã được sửa lại, gạch nền đã được lát lại, gia cụ đã được thay mới. Mỗi mặt tường đều có dây leo, bên tường có giàn hoa, có hoa lá sinh trưởng, dưới giàn là vườn rau được hàng rào bao quanh, cây rau nào cũng tươi ngon mọng nước.
Mảnh tươi xanh này so le đan xen, nhìn từ xa cực kì có cảm giác tầng tầng lớp lớp.
Cả toà tiểu viện trở nên tươi mát tự nhiên, sinh cơ dào dạt.
Tống Tiềm Cơ sau khi kết thúc một ngày lao động, nằm ườn dựa vào ghế dựa màTriệu Tế Hằng tặng, hưởng thụ gió mát trăng thanh, đợi ăn mì.
Hắn sớm đã tích cốc, không coi trọng việc ăn uống, nhưng hành lá hắn trồng thì xum xuê tươi tốt, nếu không cắt bớt đi thì sẽ già héo mất.
Mạnh Hà Trạch thấy vậy liền xung phong nhận việc, nói bản thân biết làm mì trộn mỡ hành.
Một vị ngoại môn đệ tử đúng lúc này đăng môn bái phỏng.
“Tống sư huynh, đệ có việc muốn thỉnh cầu”. Vị đệ tử kia hướng hắn hành lễ, không nói thẳng mà trước tiên dâng lên túi trữ vật quý báu:
“Đệ mang tới một túi hạt giống Từ Đằng Hoa, đã tỉ mỉ chọn qua, không có hạt nào bị hỏng, chỉ cần gieo xuống là có thể sống được”.
Lúc Tống Tiềm Cơ đi dạo linh điền, rất nhiều người đều thấy. Người kia dâng lên hạt giống, hỏi xong, quay về liền thành công đột phá, tấn thăng Luyện Khí tầng ba. Ở ngoại môn không có bí mật, tin tức nhanh chóng lan ra.
Tống Tiềm Cơ trong lòng thầm nghĩ, Tử Đằng Hoa, còn chưa có, không tồi.
Hắn dựa trên ghế mà đáp: “Ngươi gặp vấn đề gì cứ nói đi”
Đệ tử kia tiến đến gần, đè thấp thanh âm:
“Sư huynh xem, nhà đệ truyền lại vật này, sau đấy gia tộc lụi bại… Đệ thấy không phải là pháp khí, đệ cũng không biết có tác dụng gì”.
Đệ tử kia mặt lộ vẻ chờ mong, lại rất khẩn trương.
Sợ Tống Tiềm Cơ nói không biết, càng sợ hắn hỏi vì sao không giao vật này cho Chấp Sự Đường giám định.
Nếu thật sự là linh vật, giao cho Chấp Sự Đường nào còn phần của mình.
May mà Tống Tiềm Cơ chỉ liếc mắt nhìn một cái, gì cũng không hỏi.
“Đây là ngọc giản. Không phải là pháp khí, bên trong có lẽ có chứa công pháp, chờ sau này khi ngươi đạt tới Trúc Cơ lại xem, chữ trên đó tự nhiên sẽ hiện ra”.
Đệ tử kia vui mừng khôn xiết, liên tục cảm tạ:
“Đa tạ sư huynh, đa tạ sư huynh!”.
Tống Tiềm Cơ nhận lấy hạt giống:
“Không cần cảm tạ, trở về đi”.
“Tống sư huynh”. Đệ tử kia cúi đầu, lắp ba lắp bắp:
“Trước kia. đệ, đệ…”.
“Ngươi còn có việc sao?”.
“….Không có”.
Tống Tiềm Cơ buồn bực:
“Thế sao ngươi còn chưa đi? Đợi ta giữ ngươi lại dùng bữa tối hay sao?”.
Mạnh Hà Trạch nghe thấy liền chạy ra, trong tay cầm một cái muôi lớn, tỏ vẻ hung ác:
“Tên nào muốn ở lại dùng bữa? Bọn ta không có bát dư ra đâu, cũng không có cơm thừa!”.
Mạnh sư huynh bình thường hay giúp người, nhiệt tình chính trực đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Đệ tử kia nghĩ đến thái độ hung dữ của Mạnh Hà Trạch lúc khảo hạch ngoại môn, hốt hoảng lui về sau, ngã một cái, nhanh như chớp chạy ra ngoài viện.
Mạnh Hà Trạch lạnh lùng hừ một tiếng.
Ngoại danh Tống Lạc chính là do người này đặt trước, nhưng Tống Tiềm Cơ chắc sớm đã quên rồi.
“Mì nấu xong chưa?”. Tống Tiềm Cơ hỏi.
“Đến đây đến đây!”.
Một bát mì được đặt lên bàn đá. Bên trên rưới một lớp mỡ hành, sợi mì ánh lên màu nước sốt hấp dẫn, hương thơm lan tỏa khắp bốn phía.
“Tống sư huynh, huynh quá tử tế, tính tình quá tốt, những người này đều muốn đến chiếm tiện nghi”.
Mạnh Hà Trạch đột nhiên ngậm miệng, hai tay nắm chặt vạt áo, nghĩ đến ngày trước người khác gọi Tống Lạc mình cũng cười đùa theo.
Sau đấy lại chiếm được bao nhiêu tiện nghi, nhưng cũng vì ỷ vào Tống Tiềm Cơ tốt tính, như vậy hắn và những người kia có gì khác biệt đâu? Thật sự xứng làm quân tử sao?
Tống Tiềm Cơ không phát giác ra cảm xúc đối phương nhạy cảm biến hoá, chỉ vùi đầu ăn mì, hàm hồ nói: “Tiện tay mà thôi”.
Hắn nghĩ, người lấy được hạt giống là hắn, không phải hắn chiếm tiện nghi sao?
Đây là hắn chiếm tiện nghi mà!
----------
Nhiệt tình tu luyện của ngoại môn đệ tử tăng vọt đến chưa từng có, làm công lại càng hăng hái hơn.
Không biết từ khi nào, không còn ai gọi hắn là “Tống Lạc” nữa, chỉ gọi là “Tống sư huynh”.
Hơn nữa cách gọi này chỉ để gọi Tống Tiềm Cơ, những ngoại môn đệ tử khác có họ Tống đều tự xưng sư đệ.
Bởi họ đều biết, khi ngươi gặp khó khăn bối rối, xem không hiểu đạo thư hay công pháp, trưởng lão Thụ Nghiệp Đường sẽ lười để ý tới ngươi, lúc này ngươi chỉ cần mang theo một túi hạt giống liền có được sự chỉ điểm trân quý của Tống sư huynh, hắn sẽ nhiệt tình tương trợ.
Ngươi thỉnh hắn giám định, hắn quyết không tham lam bảo vật của ngươi.
Công pháp do nhà ngươi truyền lại, còn không quan trọng bằng việc ăn mì của hắn.
Nhiều vô số, có thể nói là “vô tư giúp đỡ người nghèo”.
Dù Mạnh sư huynh hung thần ác sát nhưng ngươi chỉ cần có được đáp án liền chạy, không làm phiền thêm, không ăn mì của hắn, hắn cũng sẽ không làm khó ngươi.
Người lợi hại như Tống sư huynh nhưng lại báo danh thi hoạ, không có xung đột về lợi ích với những đệ tử báo danh thi đấu biểu diễn, ngược lại còn giúp bọn họ giảm bớt sự cạnh tranh.
Khi một người trở nên hữu dụng, mọi điểm xấu trước đây của hẳn đều trở thành điểm tốt.
Hắn quái gở, thích độc hành, là mặt lạnh tâm nóng, không để tâm lời nói của người đời. Chúng ta có quá nhiều hiểu lầm như vậy, thật không nên.
Hắn không phân được đẹp xấu là vì xa rời cõi trần, không sa vào vẻ bề ngoài. Chúng ta đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, thật quá mức nông cạn.
Tống Tiềm Cơ trở thành người có uy vọng nhất, được kính yêu nhất ngoại môn.
Mọi người từ xa thấy hắn liền hành lễ với hắn
Tống Tiềm Cơ tự đáy lòng cảm thấy vui sướng, bởi hạt giống trong tay càng ngày càng nhiều, đủ để hắn gieo trồng nhiều năm sau khi xuống núi
Còn về việc người khác đánh giá bình phẩm hắn thế nào, còn không quan trọng bằng mấy củ hành nảy mầm trong ruộng của hắn.
--------
Trên mặt đất có người cần cù tu luyện, có người xới đất trồng cây.
Nơi mây trên trời có tiên hạc dẫn đường, thanh điểu kéo xe.
Đủ các môn phái lục tục đến Hoa Vi Tông, y phục trang điểm bất đồng, tô điểm thêm sắc màu cho núi rừng xanh ngát.
Mùa xuân này, chú định giống như vườn rau của Tống Tiềm Cơ.
Trăm hoa đua nở, sinh cơ dồi dào.