“Đi nhanh lên”
Vệ Chân Ngọc thúc giục
Tống Tiềm Cơ mỉm cười tản bộ, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn:
“Tại hạ tu vi không đủ, đi không nhanh được. Vệ Vương đang vội ư?”
Vệ Chân Ngọc:
“Ta vội”
Tống Tiềm Cơ:
“Từ sau khi Vệ Vương tiến vào bí cảnh, không lấy yêu đan, không hái linh thảo, mục tiêu rõ ràng là đi thẳng đến địa cung, ta nghĩ bên trong địa cung này có thứ mà Vệ Vương muốn nhất đúng không?”
Vệ Chân Ngọc:
“Thế thì đã sao”
“Tin tức quan trọng như vậy là ai nói cho Vệ Vương? Hắn nếu đã biết sao không tự mình đến lấy, lại để đấy chờ ngài tới lấy? Vệ Vương không sợ hắn cố ý gài bẫy, dụ ngài tới đây sao?”
“Ngươi rất quan tâm đến chuyện của ta sao?’
Vệ Chân Ngọc hạ thấp thanh âm
“Ta có thể lập tức giết chết ngươi, ngươi còn dám quan tâm chuyện của ta?!”
Trong lòng Vệ Chân Ngọc ảo não, trước đây đúng là phát điên mới cảm thấy hắn và người kia tương tự
Người kia nào đã từng nhiều lời như vậy
Đều là do lỗi của con yêu quái kia, đúng, gặp phải huyễn cảnh nhiều quá nên mới không phân nổi thật giả
Vệ Chân Ngọc ban đầu có một cảm giác thân cận một cách kì lạ với Tống Tiềm Cơ. Loại cảm giác này không khiến hắn lơi lỏng, chỉ khiến hắn càng thêm cảnh giác
Hắn đã quen giả thiết ‘bẫy rập’, ‘âm mưu’, biết được ý đồ của đối phương xong, trong lòng chẳng mấy cáu giận, ngược lại một khối đá tảng lại rơi xuống
Sao có thể gặp được người giống như Tống Tiềm Cơ, trừ phi là thích khách
Tâm phúc kiến nghị hắn vạch trần thân phận của đối phương, Vệ Chân Ngọc lại không muốn làm như vậy
Tống Tiềm Cơ có thể để một thích khách ở bên mình, tự tin bình tĩnh, bất động thanh sắc mà ăn cơm do thích khách nấu
Hắn cảm thấy bản thân mình cũng làm được
Tiền đề là tên ‘Tống Tầm’ này đừng có nhiều lời nữa
Màu sắc vòm trời không thay đổi, cột đá chống trời ở phía xa tựa như vĩnh viễn không thể chạm tới
“Vệ Vương đừng tức giận, ta không nói nữa”
Tống Tiềm Cơ vươn một ngón tay ra
“Này”
Vệ Chân Ngọc cúi đầu nhìn, đống lúa mì kia an tĩnh nằm trên đất
Sắc mặt mọi người đồng loạt thay đổi
“Chúc Thắng”
Vệ Chân Ngọc gọi
Chúc Thắng hiểu ý, một đao bổ về phía gạch đá
Ánh đao chạm đất xong liền tiêu tan, tựa như bị một sức mạnh vô hình hấp thu. Gạch lát nền thô ráp hiện lên hoa văn tinh vi
Tống Tiềm Cơ quay đầu lại vẫy tay với Lý Thứ Khuyển:
“Lý trận sư, xem ra chúng ta rơi vào mê trận rồi, mau nghĩ cách đi”
Lý Thứ Khuyển nhìn chằm chằm đống lúa mì, sắc mặt khó coi:
“Sao lại như vậy, ta vừa vào đây đã lưu lại ký hiệu. Nơi này linh khí bị cắt đứt, sao có thể chống đỡ được đại trận vận chuyển?”
Sau khi đến một hoàn cảnh mới, lập tức kiểm tra có dấu vết của trận pháp không là tu dưỡng cơ bản của trận sư
Lý Thứ Khuyển lấy ra trận bàn, kiểm tra đường linh khí, áy náy nói:
“Bất cẩn quá. Trên mặt đất có khắc một tầng phù văn. Toàn bộ linh khí trong trận bị khoá trong trận cơ dưới mặt đất, trận cơ bởi vậy mà càng vững chắc hơn”
Vệ Chân Ngọc không có ý trách móc hắn, chỉ nhìn trận bàn, đại khái tính toán mấy phương vị:
“Tránh ra chút”
Đám người lùi về sau
“Ngài muốn cưỡng chế xông qua, giết phá trận này?”
Tống Tiềm Cơ không lui lại
“Không biết đường lui thế nào, trước tiên tiết kiệm linh khí trước đã”
Vệ Chân Ngọc đưa chuôi kiếm cho hắn:
“Ngươi giỏi lắm à? Ngươi lên nhé?”
Tống Tiềm Cơ không nhận lấy, lôi Lý Thứ Khuyển đi tới bên cạnh:
“Truyền thuyết có nói Huyết Hải Lão tổ trận phù song tuyệt. Trận pháp và phù văn nơi này kết hợp vô cùng tinh vi, bổ trợ lẫn nhau, thiếu một cái cũng không được, bằng không vận chuyển không thông, trận tuyến đứt gãy”
Lý Thứ Khuyển sững sờ:
“Lão tổ lợi hại đến mức nào chứ, ta quả thực không phá trận nổi”
Tống Tiềm Cơ nhét cho hắn một xấp giấy phù:
“Mấy ngày trước ta làm một ít phù mới. Phù này không có tính công kích, cũng không có lực phòng ngự, nhưng cho dù đối phương có đánh ra phù chú gì, ngươi chỉ cần đánh ra một tấm này. Nó có thể bám lên phù chú của đối phương, làm loạn phù lực trong đó, tựa như này này”
Tống Tiềm Cơ lại lấy ra một tấm phù tránh chướng khí khác, hai tấm phù dán sán vào nhau, đùng một tiếng nổ vang, bị thiêu đốt giữa không trung, trong chớp mắt hoá thành tro bụi
Lý Thứ Khuyển khiếp sợ, trên mặt viết mấy chữ ‘Đây là thứ giẻ rách gì vậy’
“Phù này của Tống đạo hữu tựa như không thực dụng lắm nhỉ, uy lực còn không bằng bạo phá phù. Hơn nữa có ai lại đứng nguyên tại chỗ chờ ngươi dán lên đâu? Nếu đánh trúng thì hà tất gì phải dùng phù chú?”
Tống Tiềm Cơ nhìn trời, đem theo trẻ con mệt thật đấy
Hắn chỉ phù văn trên mặt đất:
“Bạo phá căn bản không phải là trọng điểm. Trận này quá đỗi tinh vi, trận và phù đan từng vòng vào nhau, chỉ cần tìm mấy điểm mấu chốt, một mắt xích bị đứt gãy, tầng tầng sẽ nứt vỡ theo”
Lý Thứ Khuyển kêu to một tiếng ‘A’:
“Trận pháp kiên cố nhất phải công phá từ bên trong”
Một lúc sau, tiếng nổ nối tiếp nhau vang lên, rung chuyển đất trời
Lý Thứ Khuyển mượn tiếng nổ cực đại mà đáp:
“Đa tạ Tống đạo hữu đã chỉ điểm”
“Người phá trận là ngươi, cảm tạ ta làm gì”
Lý Thứ Khuyển cười khổ:
“Đạo hữu tài năng như thế, có nguyện bỏ gian tà theo chính nghĩa không?”
Tống Tiềm Cơ:
“Hả?”
Lý Thứ Khuyển nhìn Tống Tiềm Cơ, muốn nói lại thôi, than thở mà đi mất, tựa như đau lòng tiếc hận
Bụi mù dần tiêu tan
Trên mặt đất lộ ra cầu thang dẫn xuống dưới, rộng khoảng hai mươi trượng, tựa như một cái miệng khổng lồ đang há ra, cười nhạo bọn họ quay vòng vòng tại chỗ, đi qua lối vào mà không hề hay biết
“Ngươi cũng lợi hại đấy”
Vệ Chân Ngọc nhìn chằm chằm Tống Tiềm Cơ
“Ngoài trận phù ra, còn biết gì nữa?”
Tống Tiềm Cơ hiểu rồi, hoá ra không chỉ tiểu đội tán tu mà đến cả Vệ Chân Ngọc cũng cho rằng hắn là thích khách
Trong đầu Vệ Chân Ngọc đang nghĩ gì vậy, nửa đêm gặp phải yêu quái không giết, bỏ mặc thích khách ở đấy cũng không giết
Tu Phật hả?
Nhưng bị nghi ngờ là thích khách còn hơn bị nghi ngờ là Tống Tiềm Cơ
“Biết nấu cơm”
Hắn đáp