Đám người nín thở, nhìn không chớp mắt chờ đại môn mở ra
Có lẽ phía sau cửa là thông đạo dài dằng dặc, là chân đèn mờ ảo, hoặc là cầu thang uốn lượn, xoắn ốc dẫn tới cung điện nguy nga dưới lòng đất, muốn gì có đó
Tống Tiềm Cơ liếc thấy vẻ mặt của bọn họ liền cảm thấy những người trẻ tuổi này thật ngây thơ
Đây không phải là một cánh cửa, đây là một trận truyền tống
Đời trước ở bí cảnh hắn từng mở qua ba lần, một lần thì rơi xuống cái miệng lớn sắp đóng lại của yêu thú, một lần thì rơi xuống vũng dung nham nóng chảy, một lần thì ngã xuống động băng cực lạnh, đến thở thôi cũng đóng băng được
Người ta thường nói ‘quá tam ba bận’, Tử Dạ Văn Thù đồng hành cùng hắn cả một đoạn đường, suýt chút nữa thì bị yêu thú nuốt chửng, bị dung nham đốt trụi, bị cột băng xuyên thủng, hắn không nhịn nổi nữa nên không chịu để Tống Tiềm Cơ mở thêm bất cứ một cái cửa truyền tống nào nữa
Đồng thời cũng cướp đoạt mất quyền lợi được lựa chọn của hắn
Chẳng hạn như Tống Tiềm Cơ bảo dựa vào trực giác nên đi về hướng đông, hướng đông có nhiều bảo vật mà lại an toàn, Tử Dạ Văn Thù nhất định sẽ không nói hai lời mà đi về hướng tây, lợi dụng triệt để vận xui của Tống Tiềm Cơ, từ đó đưa ra lựa chọn ngược lại
Ngữ khí Vệ Chân Ngọc mang theo vẻ trào phúng:
“Ngầm làm chuyện trái lương tâm không phải ta, ta có gì mà phải hối hận”
Tống Tiềm Cơ nhấc tay lên đang định chạm vào tay nắm cửa lạnh băng thì chợt nghe thấy một tiếng quát truyền đến từ xa:
“Chậm đã!”
Mới ngước mắt lên, Mạnh Hà Trạch đã chạy tới ngay gần trước mặt
“Vị đạo hữu tán tu này, hắn có phải cưỡng ép ngươi đi dò đường không? Hắn bạc đãi ngươi trước, ngươi hà tất phải trung tâm với hắn, chi bằng gia nhập Thiên Cừ chúng ta”
Tiên quan Thiên Cừ bị người ta thuyết phục bảo gia nhập Thiên Cừ?
Tống Tiềm Cơ:
“….. Đa tạ ý tốt, không cần đâu”
Sắc mặt Vệ Chân Ngọc chuyển thành tốt, tựa như không đánh mà thắng, lấy được một toà thành trì, lại không muốn lộ vẻ đắc ý:
“Việc của hắn còn chưa làm xong, sẽ không đi với ngươi đâu”
Tống Tiềm Cơ nghĩ thầm hai người các ngươi đều đừng vào nữa, qua bên cạnh mà đứng nhổ nước bọt vào nhau đi, giựt tóc cào mặt mà đánh một trận cho xong
Lúc này lại nghe thấy Mạnh Hà Trạch lên tiếng:
“Ta không có ý muốn làm khó các ngươi, nếu các ngươi rơi vào hiểm cảnh, cần trợ giúp thì có thể gửi tín hiệu cầu cứu đến bọn ta”
Sắc mặt Vệ Chân Ngọc hơi thay đổi, từ ngạc nhiên, nghi ngờ chuyển thành sửng sốt, cuối cùng hắn chỉ đáp:
“Ngươi lo cho mình trước đi đã”
Mạnh Hà Trạch trước khi rời đi thì ưỡn ngực lên, lớn tiếng nói với Tống Tiềm Cơ:
“Vị đạo hữu này, Thiên Cừ bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh ngươi!”
Ban ngày ban mặt, ai cũng thấy rõ. Trong đám người vang lên tiếng xì xào khe khẽ
“Mạnh Hà Trạch lúc này nhảy ra, ngược lại lại khiến Vệ Chân Ngọc có vẻ ‘bất nghĩa’ ”
“Ném đá dò đường mà thôi, đâu ra ‘bất nghĩa’, những tán tu kia nếu đã đi theo Vệ Vương đương nhiên cũng là cam tâm tình nguyện làm tốt thí cho hắn. Người làm việc lớn không màng tiểu tiết”
“Vệ Vương hành sự kiêu ngạo lại bá đạo, Mạnh sư huynh ở Thiên Cừ rõ ràng càng nhân từ hơn, có thể thấy Tống Vương là một vị quân vương nhân từ chân chính”
Tống Tiềm Cơ ngượng nghịu mà quay đầu đi
“Ngươi còn chờ gì nữa!”
Vệ Chân Ngọc tựa hồ như không nghe nổi nữa, một phen nắm lấy cánh tay của Tống Tiềm Cơ, đột nhiên đẩy ra đại môn
“Phanh!”
Gió lạnh cuồng bạo trào ra, đám người ở đấy chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trong chớp mắt bị cuồng phong hút vào, đạp vào hư không, rơi thẳng xuống vực sâu
Lại mở mắt ra, chân đã dẫm lên thảm cỏ mềm như nhung, mũi ngửi thấy hương thơm của cỏ xanh hoa lá
Ánh mặt trời sáng lạn, hoa mọc khắp chốn, bướm bay rập rờn. Thác nước đổ thẳng xuống dưới, tựa như một dải lụa màu bạc treo trên vách núi. Ba bốn con chim loan nhàn nhã bay qua vòm trời, vỗ cánh tung bay, toả ra ánh sáng xanh nhàn nhạt
Linh khí nồng đậm hoá thành một làn sương linh màu trắng chậm rãi bốc lên từ mặt đất, phiêu đãng theo gió
Đám tu sĩ tựa như sủi cảo bỏ vào nồi, ngã xuống màn sương trong suốt. Khoảnh khắc một lần nữa nhìn thấy ánh mặt trời, thế giới đã thay đổi
Đám người nhìn quanh bốn phía, phát hiện ra đội ngũ của Vệ Chân Ngọc không thấy đâu nữa
“Vệ Vương mở cửa trước, chắc đã bị truyền tống đi nơi khác rồi”
“Ta không tin còn có nơi nào tốt hơn tiên cảnh này”
“Trước khi vào đây biểu hiện của ta thế nào?”
Mạnh Hà Trạch truyền âm hỏi Kỷ Thần
“Rất không tồi, Tống huynh cho dù có nấp ở đâu, chỉ cần thấy ngươi hành sự như vậy, nhất định trong lòng sẽ ngợi khen ngươi chính trực dũng cảm, tấm lòng rộng lượng!”
Kỷ Thần ngắt xuống một bông hoa dại
“Địa cung này quả nhiên đặc biệt thích hợp trồng cây, chẳng trách Tống huynh cũng muốn tới đây!”
“Cho dù huynh ấy có muốn nhét địa cung vào túi, đem về trồng cây thì cũng nên nói với ta một tiếng”
Mạnh Hà Trạch cau mày lẩm bẩm:
“Trong lòng huynh ấy nghĩ gì, trước nay chưa từng để ai biết, cũng không cảm thấy người khác có thể giúp mình”
Tống Tiềm Cơ ít nhất chưa từng nghĩ muốn đem địa cung về để trồng cây
Lúc rơi xuống, hắn cầm kiếm trong tay, điều động Bất tử tuyền, vận linh khí, chuẩn bị ứng phó với bất cứ nguy hiểm nào
Sau đó chẳng có chuyện gì xảy ra cả, chân đạp lên mặt đất, rơi xuống quảng trường rộng lớn
Màn trời hiện màu đỏ như máu, phía cuối tầm mắt, mười sáu cây cột bao quanh quảng trường hình tròn, phảng phất như đang chống đỡ bầu trời
Hay lắm, vậy mà trực tiếp tới luôn trung tâm địa cung, nơi cất giấu truyền thừa trọng tâm
Là vận may của Vệ Chân Ngọc áp đi vận rủi của hắn sao? Hay là giống như Vô Tương nói, đời này khí vận hắn nồng hậu, kim quang hộ thân?
Đội giáp bạc chỉ hỗn loạn trong phút chốc, sau lại sắp xếp thành trận hình ngay ngắn
Chỉ nghe thấy Vệ Chân Ngọc nhàn nhạt truyền âm:
“Ngươi không phải là phù sư sao, cầm kiếm làm gì? Ngươi muốn giết ai?”
Tống Tiềm Cơ bình tĩnh cất kiếm đi:
“….. Đây là vật trang trí, có tác dụng an ủi tâm lý thôi
Ánh mắt Vệ Chân Ngọc tựa như đang nói ngươi bịa chuyện, để xem ngươi còn tiếp tục bịa thế nào nữa
Một con chim nhỏ không bắt mắt bay quanh rồi rơi xuống, rên rỉ hai tiếng xong liền dừng trên đầu vai của một người
Người nọ tiến lên trước bẩm báo với Vệ Chân Ngọc:
“Nơi này đến một tia linh khí cũng không có, uy áp cực nặng, linh tước không muốn bay cao”
Hắn nói xong liền liếc nhìn Tống Tiềm Cơ, tựa như muốn dùng ánh mắt mà trách móc đối phương vận may không tốt
“Không bay thì thôi”
Vệ Chân Ngọc hơi nâng cằm
“Nơi này có người dò đường. Đi”
Từ cuối cùng là nói với Tống Tiềm Cơ
….. Hoá ra tác dụng của ta chính là ‘chẳng có tác dụng chó gì’
Nhưng đã lâu rồi, lại chẳng mấy khi được quyền lựa chọn nên tâm tình Tống Tiềm Cơ không tệ:
“Trước tiên xin được chào hỏi với tiền bối trong bí cảnh”
Hắn nhấc tay lên, rắc xuống một nắm lúa mỳ:
“Người ở phía sau cẩn thận, đừng giẫm vào”
Mọti người không thể tưởng tượng nổi mà nhìn hắn chằm chằm
Lý Thứ Khuyển không kìm được mà hỏi:
“Tống đạo hữu, ngươi cảm thấy tiền bối là chim sao?”
Chúc Thắng mắng:
“Ngươi giở trò gì đấy hả!”
Tống Tiềm Cơ đáp:
“Giờ đi được rồi”
Trên mặt Vệ Chân Ngọc chẳng có biểu cảm gì, bởi vậy đám người đi vòng qua chỗ lúa mỳ, cảnh tượng vô cùng buồn cười