Hai người cứ vậy đối diện nhau, không nói lời nào.
Cuối cùng, Vệ Chân Ngọc mở miệng nói trước:
“Lúc trước, có người trộm ấn của ngươi, giả mạo bút tích của người, viết thư cho ta”
Hắn cười lạnh:
“Người này thật sự không thông minh. Chữ của ngươi, có thể nói là xấu độc nhất trên trời dưới đất luôn, người khác muốn giả mạo, ta chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra rồi”
“Còn có việc này sao?”. Kỷ Thần khiếp sợ nói.
“Ngươi nên trở về kiểm tra xem, là ai có thể động tới con dấu của ngươi”
Vệ Chân Ngọc có ý nhắc nhở Kỷ Thần, là khả năng ở Thiên Cừ có gian tế, cần nhanh chóng kịp thời điều tra ra.
Nhưng Kỷ Thần lại cười nói:
“Con dấu của ta được đặt ở phòng in ấn, thời điểm in ấn bộ câu hỏi cần phải đóng vào, ai cũng có thể lấy dùng được. Người này thật kỳ lạ, muốn viết thì cứ tự mình viết đi, cần gì phải giả bộ là ta chứ, đơn giản liền để lộ ra”
Vệ Chân Ngọc hít sâu một hơi, áp xuống lửa giận trong lòng, cẩn thận giải thích cho hắn hiểu:
“Người này dùng thân phận của ngươi viết thư cho ta hòng chiếm được tín nhiệm của ta, sau đó tất nhiên sẽ hẹn ta gặp mặt hoặc sẽ thiết kế bẫy rập để đối phó ta. Nếu như ta xảy ra chuyện, người này liền sẽ giá họa cho ngươi, đứng ở giữa châm ngòi, như vậy sẽ khiến Thiên Cừ và Mạc Bắc nổ ra một trận chiến, đây là kế sách một hòn đá ném hai con chim. Người được lợi sau cùng sẽ là ai? Là Hoa Vi Tông ở Thiên Tây châu, hay là Triệu gia ở Thiên Bắc châu?”
Hắn thấy Kỷ Thần vẫn thờ ơ chớp chớp đôi mắt nhìn mình, liền không nhịn được mà quát:
“Ngươi tại sao vẫn ngu ngốc như vậy được chứ? Ngươi ngu ngốc như vậy, Tống Tiềm Cơ còn lưu ngươi lại ở Tống viện làm gì chứ?”
Kỷ Thần lúc mới nghe được một nửa đầu, còn nghĩ, không hổ là Vệ quản gia, tâm nhãn còn nhiều hơn so với lúa mì trong ruộng ở Thiên Cừ.
Nhưng càng nghe lại càng cảm thấy không thích hợp, hắn nghĩ, không phải chỉ là mấy phong thư thôi sao, ngươi sao có thể bị chút kỹ xảo này lừa được, sau cùng nghe thấy đối phương nhắc tới Tống Tiềm Cơ, sắc mặt hắn liền thay đổi:
“Đúng, ngươi là người thông minh nhất. Nhưng năm đó, người phải rời đi lại chính là ngươi, Vệ Chân Ngọc. Tống viện không ai nợ gì ngươi cả”
Vệ Chân Ngọc ngẩn ra, sắc mặt liền trở nên tái nhợt.
Kỷ Thần xoay người rời đi:
“Ta dù có ngốc, vẫn có thể chiếu cố thật tốt cho sư huynh. Vệ vương thông tuệ nhưng lại là người ngoài. Chuyện Tống viện không cần Vệ vương phải lo lắng”
Kỷ Thần khi đi thì tự tin nhưng khi trở về lại ủ rũ.
Mạnh Hà Trạch cười nhạo hắn:
“Ngươi không phải đi đưa phù cho hắn sao, đưa chưa?”
Kỷ Thần duỗi bàn tay đang để ở trong tay áo ra, nắm tay vẫn đang nắm chặt một tấm bùa hộ mệnh do Tống Tiềm Cơ vẽ.
“Vừa rồi ngươi cũng nhìn thấy đấy, hắn có rất nhiều pháp bảo phòng thân, căn bản cũng không cần thứ này. Mấy năm nay, hắn luôn bị người khác ám hại cho nên lúc nào cũng cho rằng, ai cũng đều muốn ám hại hắn”. Kỷ Thần bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó:
“Mạnh huynh, ngươi có phải đã từng lấy trộm con dấu của ta hay không?”
Mạnh Hà Trạch nghẹn lời, lập tức phản bác:
“Có chó mới lấy trộm của ngươi”
“Không phải thì tốt. Hiện tại ta nói cho ngươi một chuyện, ngươi ngàn vạn lần phải bình tĩnh”. Kỷ Thần mang theo biểu tình nghiêm trọng, càng làm cho Mạnh Hà Trạch thêm cười nhạo hắn.
Nhưng chỉ một lúc sau, Mạnh Hà Trạch không cười nổi nữa, biểu tình kinh ngạc sau đó chuyển thành vui mừng, cuối cùng dừng lại ở hoảng sợ, ánh mắt đảo qua bốn phía:
“Ta có thể làm chó, nhưng ngươi không thể đem chuyện này ra để gạt ta”
Kỷ Thần tức giận:
“Lừa ngươi thì ta là chó”
“Tốt rồi, mặc dù sư huynh nhìn thấy những chuyện lúc trước nhưng không sao cả, về sau chúng ta có thể chậm rãi bù đắp lại”. Mạnh Hà Trạch tự an ủi chính mình:
“Chúng ta cứ theo như lời sư huynh nói mà làm, làm bộ như không biết việc này. Đừng làm hỏng việc lớn của sư huynh”
Đúng lúc này, có một vị tiểu đệ tử vội vàng chạy tới:
“Mạnh sư huynh, phía đội ngũ ngân giáp bên kia chuyển động rồi, bọn họ đang muốn đi xuống địa cung”
Mạnh Hà Trạch cười nói:
“Bọn họ còn có thể giành trước được sao?”
Hắn cao giọng hô:
“Đi thôi”
….
Sau khi Đại Giao chết, hai vách núi bị sạt lở, sông lớn bị thay đổi hướng chảy.
Lối vào địa cung bị che giấu cũng vì vậy mà để lộ ra.
Cánh cửa lớn kia giống như bị người nào đó cắm vào trong đáy sông, rộng chừng hai mươi trượng, toàn thân đen nhánh, không biết được làm bằng chất liệu gì, cũng không biết phía sau cánh cửa này thông đến cái thế giới như thế nào.
Sau khi thanh âm chỉ dẫn của tiền bối trên bầu trời hoàn toàn biến mất, chúng tu sĩ đều chờ đợi đội ngũ Thiên Cừ hoặc đội ngũ Mạc Bắc dẫn đầu tiến vào.
“Tống Tầm”. Vệ Chân Ngọc vẫy tay về phía đội ngũ tán tu, không hỏi Tống Tiềm Cơ vừa rồi đi đâu, giống như cũng không phải hắn mất công tìm kiếm đối phương.
“Vệ vương gọi ta sao?”. Tống Tiềm Cơ đi ra phía trước, để mặc cho hắn đánh giá mình, ngữ khí vẫn hết sức bình thường.
“Ta muốn ngươi thăm dò địa cung cùng chúng ta, ngươi cảm thấy thế nào?”
“Ta cảm thấy chuyện này không vấn đề gì”. Tống Tiềm Cơ nói.
“Ngươi sẽ đi phía trước”. Vệ Chân Ngọc:
“Còn chúng ta sẽ đi ngay phía sau ngươi”
Tống Tiềm Cơ:
“……”
Đồ chó này coi ta như hòn đá dò đường sao.
Hắn cảm thấy Vô Tương có gì đó kì quặc, không biết có lưu lại ám chiêu gì không, cho nên cũng không muốn những người thăm dò địa cung lần này xảy ra chuyện gì.
Nhưng đối mặt với yêu cầu thẳng thắn như vậy, Tống Tiềm Cơ không cao hứng được nổi.
Vệ Chân Ngọc nhìn thấy sắc mặt hắn khẽ biến, ngược lại cười nói:
“Nếu ngươi cảm thấy không sao, vậy đi mở cửa đi”
Tống Tiềm Cơ hít một hơi thật sâu, rồi nói:
“Ta hy vọng ngươi sẽ không hối hận”