Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 297 - Chương 297. Suy Nghĩ Quá Nhiều (1)

Chương 297. Suy nghĩ quá nhiều (1)
Chương 297. Suy nghĩ quá nhiều (1)

“Người đi trước phải nỗ lực hết mình thì người đi sau mới có thể được hưởng thành quả”

“Đâu ra cái bánh từ trên trời tự nhiên rơi xuống chứ, làm việc gì cũng đều phải thận trọng bước từng bước một”

Người đang chỉ dạy đứng ở trên một tảng đá, ngữ khí tự tin, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Những người được chỉ dạy quây thành một vòng quanh hắn, liên tục gật đầu, rất đồng ý với những lời nói đó.

Một chuỗi tin đồn liền được ra đời ngay trước mặt.

Nét tươi cười trên mặt Tống Tiềm Cơ dần biến mất.

“Tiểu Tống, ngươi đã chạy đi đâu vậy?”. Lục Chu thở hồng hộc, chạy đến chỗ hắn:

“Vệ vương vẫn đang tìm kiếm ngươi đấy”

Khi hắn nói chuyện, nhóm đồng đội tán tu đã vây quanh, đem Tống Tiềm Cơ kéo ra khỏi đám người, nhưng lại không đi về phương hướng của đội ngũ ngân giáp mà yên lặng trốn về phía sau một tảng đá lớn không có người xung quanh.

“Vị đạo hữu này, chúng ta nên xưng hộ với ngài như thế nào?”. Lục Chu thấp giọng hỏi.

Những đồng đội khác cũng hết sức cẩn thận nhìn Tống Tiềm Cơ, kể cả vị kiếm tu ngày thường tính tình không tốt, nói chuyện khắc nghiệt kia, cũng mang theo một bộ dạng khẩn trương bất an.

Tống Tiềm Cơ nhìn biểu tình của bọn họ, liền biết, trong quá trình chiến đấu kịch liệt lúc trước, bùa hộ mệnh mà hắn bí mật lưu lại cho bọn họ đã bị phát hiện.

“Vẫn như cũ thôi”. Tống Tiềm Cơ nói:

“Ta còn có chút việc chưa làm xong”

Đội trưởng Lục Chu thở phào nhẹ nhõm:

“Đa tạ ơn hộ mệnh của đạo hữu”

Hắn nhìn sang khuôn mặt của những người đồng đội khác, gian nan nói:

“Chúng ta thương lượng một chút, Tống đạo hữu nếu có thể vẽ được những tấm phù phòng thân lợi hại như vậy, tất nhiên cũng sẽ không phải là hạng người vô danh, vậy mà lại nỗ lực che giấu tung tích, cúi đầu khom lưng, tiến vào đội ngũ của chúng ta, chịu đựng bị người khác sai khiến, nhất định là có việc rất quan trọng cần làm….”

Kiếm tu thấy hắn nói dài dòng quá, liền ngắt lời:

“Để ta nói thẳng đi, đạo hữu cứu tính mạng của bọn ta, bọn ta đương nhiên sẽ đứng về phía đạo hữu. Tuy nhiên, Vệ vương đối xử với bọn ta cũng không tệ cho nên bọn ta không thể hạ sát thủ được. Nếu như là việc khác, chúng ta dù có phải vượt núi đao biển lửa cũng sẽ không nói hai lời, nhưng nếu là việc này, vậy thì thật sự không làm được”

Lục Chu nghiêm khắc cảnh cảo hắn:

“Ngươi nhỏ giọng chút đi”

Đột nhiên, một cơn gió sớm thổi qua, cây cối trong rừng đung đưa xào xạc, Trương Hầu đang canh chừng trên cây liền quay đầu lại, nhìn thấy một con chim tước bay qua đầu bọn họ.

Dưới tán cây, Tống Tiềm Cơ lắng nghe bọn họ nói mà không hiểu ra làm sao:

“Hạ sát thủ gì cơ? Với Vệ Chân Ngọc á? Tại sao phải làm vậy?”

Lục Chu cười khổ:

“Chúng ta chỉ là một đám tán tu, trên người cũng không có đồ vật gì quý giá. Ngài nếu muốn gây bất lợi với bọn ta thì cũng đã không lưu lại bùa hộ mệnh cho bọn ta rồi”

Trên mặt nhóm tán tu giống như đều chỉnh tề viết hàng chữ “Chúng ta hiểu được mà”.

Trận sư béo mập nhỏ giọng nói:

“Cho nên, ngài tới đây là để ám sát Vệ vương đúng không?”

Trước tiên, dùng trù nghệ để hấp dẫn sự chú ý của Vệ Chân ngọc, sau đó lại sắp xếp tình cờ gặp nhau khi đi tản bộ ngắm trăng, chịu đựng nhẫn nhục từng bước tiếp cận đối phương, mục đích là để ám sát.

Tống Tiềm Cơ bị những lời này làm cho sặc phải ho khan một tiếng, không khỏi dở khóc dở cười:

“Ta giết hắn làm gì chứ?”

Ta giết Chúa cứu thế rồi thì sau này ai sẽ đi cứu thế đây?

Ta nếu làm vậy không phải là đang tự kiếm việc cho mình sao.

Nhóm tán tu nhìn chằm chằm vào hắn, ai nấy đều mang theo biểu tình thấp thỏm.

Tống Tiềm Cơ bất đắc dĩ nhìn lên bầu trời:

“Không cần biết các ngươi có tin hay không, nhưng trên thế giới này, ta là người duy nhất không có khả năng đi giết hắn”

Nhóm tán tu kinh ngạc.

Nhất thời không còn ai nói chuyện. Tống Tiềm Cơ liền nói:

“Đi thôi”

Hắn có ý bảo những người khác cứ đi trước đi, còn chính mình sẽ giống như lúc trước đi ở phía sau cùng, giống như một cái đuôi không có cảm giác tồn tại.

Mọi người hiểu ý, liền vội vàng điều chỉnh lại biểu tình trên mặt, âm thầm truyền âm nói chuyện phiếm với nhau:

“Nghe kiểu nói chuyện này, hắn chắc là người quen cũ của Vệ vương, nhưng không muốn bị nhận ra”

“Tám phần là như vậy. Aiz, Tu Chân giới này thật là phức tạp”

Lục Chu nói:

“Tu Chân giới vốn dĩ rất đơn thuần, chỉ có người tu chân mới phức tạp thôi”

Nhóm tán tu đồng ý với lời này, liên tục gật đầu.

….

“Kỷ biên tu”. Lý Thứ Khuyển đứng lên, khẩn trương nhìn chằm chằm vào Kỷ Thần:

“Ngươi tới đây ….”

“Mọi người đừng khẩn trương như vậy, ngồi đi, đều ngồi xuống đi. Tiếp tục trị thương đi, không cần phải để ý tới ta đâu”. Kỷ Thần nhiệt tình chào hỏi với đội ngũ ngân giáp:

“Mới vừa rồi chúng ta cùng kề vai sát cánh chiến đấu với Đại Giao, ta thay mặt cho Thiên Cừ sang đây nói lời cảm tạ với Vệ vương”

“Có thể nói chuyện riêng được không?”. Kỷ Thần nhìn Vệ Chân Ngọc đang ở phía sau đám người.

Người nọ đang ngồi trên mặt đất, bên người hắn lúc này đang có người báo cáo vấn đề gì đó quan trọng với hắn. Những người khác cách hắn năm sáu trượng.

Thoạt nhìn, tâm tình của hắn đang rất không tốt, lông mày nhíu xuống, nắm chặt lấy vỏ kiếm, gân xanh trên mu bàn tay nổi rõ lên.

“Để ta đi theo Vệ vương”. Chúc Thắng đứng lên nói.

“Không cần”. Vệ Chân Ngọc nhàn nhạt lắc đầu, nói với Kỷ Thần:

“Đi thôi”

Đi đến chỗ không có người, Kỷ Thần chần chừ nói:

“Ngươi, ngươi có khỏe không?”

Vệ Chân Ngọc quý chữ như vàng, chỉ nói một từ:

“Tốt”

“Ồ”.  Sự nhiệt tình quen thuộc của Kỷ Thần giống như đã dùng hết, gió lạnh sáng sớm thổi qua, mùi tanh trên chiến trường ập tới trước mặt, hắn nhìn gương mặt lạnh lùng này, trong lòng không khỏi cảm thấy lạnh lẽo.

Hết chương 297.
Bình Luận (0)
Comment