Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 296 - Chương 296. Trăm Năm Khó Gặp (2)

Chương 296. Trăm năm khó gặp (2)
Chương 296. Trăm năm khó gặp (2)

Một trận chiến này đánh từ lúc trăng còn treo trên cao mãi cho đến khi trời đất trở nên u ám, máu tanh nhiễm hồng hai bên bờ sông.

Đám tu sĩ tình cảm trào dâng, cảm thấy chưa bao giờ đoàn kết chiến đấu cùng nhau như thế.

Đại Giao khi mới xuất hiện vẫn còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, vẫn còn đang ở trong cơn buồn ngủ, liền bị vây trong trận pháp.

Cả vạn tu sĩ tuân theo chỉ thị của ‘Tiền bối’, phân công rõ ràng, thay phiên nhau ra trận công kích.

Đại Giao tuy đã chết nhưng uy áp vẫn tồn tại.

Người đứng ở bên cạnh Đại Giao này thật sự nhỏ bé, chỉ như một cái móng vuốt của nó.

Đám tu sĩ từ trong bầu không khí chiến đấu tắm máu hăng hái dần tỉnh táo lại, lúc này nghĩ lại liền cảm thấy sợ:

“Nếu như đây không phải là thí luyện của tiền bối, bình thường mà gặp phải Giao này, chúng ta chỉ sợ đã trở thành đồ ăn trong mâm của nó”

“Đừng nói những lời dọa người như vậy chứ”

Thi thể Đại Giao nằm vắt ngang, giống như dãy núi non liên miên chập chùng.

Đuôi Giao đánh vỡ hai ngọn núi, dòng sông bị núi đá chồng chất ngăn cách, hình thành một hồ nước rộng lớn màu đỏ.

Bờ phía Nam cùng bờ phía Bắc nối thành một hồ nước, không còn cảm giác cách xa nhau nữa.

Nhóm y tu bận rộn thực hiện pháp thuật trị liệu, nhóm người bị thương thì đang đả tọa tĩnh dưỡng.

Tâm tình Kỷ Thần lúc này hết sức phức tạp, nửa mừng nửa lo.

Mừng chính là Tống Tiềm Cơ ở trong tối dõi theo bọn họ.

Lo cũng chính là Tống Tiềm Cơ ở trong tối dõi theo bọn họ.

Hắn cùng Mạnh Hà Trạch cố ý chặn Vệ Chân Ngọc lại, không nghe lời Tống huynh, không biết Tống huynh có tức giận hay không nữa.

Lúc trước hành hạ Triệu Nhân, cũng không biết Tống huynh có nhìn thấy hay không.

Trong khi chiến đấu không có thời gian nghĩ tới những chuyện này, hiện tại rảnh tay, càng nghĩ tới càng thấp thỏm lo âu.

Hắn đứng lên, quyết định nỗ lực vãn hồi lại một hai việc.

Đệ tử Thiên Cừ ngày thường kết thành đoàn đội đi săn ở rừng chướng khí. Bọn họ chiến đấu với Đại Giao cũng giống như khi đang đánh với những con rắn trong rừng chướng khí vậy. Khi chiến đấu, mức độ ăn ý giữa bọn họ rất cao, bảo vật phòng thân trên người cũng nhiều, cho nên có rất ít người bị thương.

Những vị tán tu có tu vi hơi thấp, địa vị xã hội không cao cùng với những đệ tử môn phái thiếu đi kinh nghiện thực chiến cùng yêu thú thì lại không có may mắn như vậy.

“Vị đạo hữu này, nhận lấy bình Bổ Khí Đan này đi”. Kỷ Thần phát huy bản lĩnh quen thuộc của mình.

Tiểu đệ tử được hắn tặng đan dược không khỏi cảm thấy sợ hãi:

“Kỷ, Kỷ biên tu?”

Kỷ Thần nhiệt tình trợ giúp đám tu sĩ xa lạ, nhìn ai cũng thấy giống như Tống Tiềm Cơ.

“Ngươi rốt cuộc đang làm gì vậy hả?”. Mạnh Hà Trạch không thể hiểu nổi.

Kỷ Thần chỉ có thể truyền ầm:

“Từ giờ trở đi, ngươi đối xử với Vệ Chân Ngọc tốt một chút, tính huống phức tạp, đợi lát nữa sẽ giải thích cho ngươi hiểu”

Mạnh Hà Trạch chỉ chỉ Vệ Chân Ngọc đang mặt lạnh như băng nói:

“Hiện tại là sắc mặt ai không tốt hả? Là ta sao? Con mẹ nó không phải ta”

Cảm giác của Vệ Chân Ngọc hết sức nhạy bén, cảm thấy có người đang nhắc đến mình liền ngước mắt nhìn lại.

Mạnh Hà Trạch bắt gặp ánh mắt của hắn, dưới sự ám chỉ điên cuồng của Kỷ Thân, mới miễn cưỡng nở ra một cụ cười không được tự nhiên.

Vệ Chân Ngọc ngẩn ra, làm bộ như không thấy, tiếp tục tìm người:

“Mới vừa rồi có ai thấy Tống Tầm không?”

Mọi người lắc đầu, Vệ Chân Ngọc không tìm thấy người đâu, sắc mặt càng ngày càng kém.

Dưới sự ảnh hưởng của Kỷ Thần, đám đệ tử Thiên Cừ sôi nổi viện trợ bốn phía.

Chúng tu sĩ ai nấy đều trợn mắt há mồm, nhất thời không hiểu ra làm sao.

Thời điểm khi chém giết Đại Giao, mọi người phải khiếp sợ vì tính đoàn kết cũng như thực lực của đội ngũ Thiên Cừ. Sau khi chiến đấu kết thúc, mọi người lại cảm nhận được thiện ý của đội ngũ Thiên Cừ.

“Tác phong của đội ngũ Thiên Cừ càng giống với tác phong của một đại tông môn hơn”

“Kỷ biên tu cũng không hà khắc, nghiêm túc giống như trong lời đồn, hắn vậy mà lại rất thích giúp đỡ mọi người”

Sau khi cùng nhau kề vai sát cánh trải qua một trận chiến đấu gian khổ, lại có đệ tử Thiên Cừ nhiệt tình khẳng khái, khiến cho quan hệ khắp nơi dần được cải thiện.

Bất kể là người tiến tới đây với mục đích ban đầu là gì, thì lúc này đều có một cảm giác vui sướng sau khi sống sót qua tai nạn:

“Bổ linh thuật của môn phái các ngươi thật sự lợi hại, trước đây là do ta đã quá thành kiến rồi”

“Đâu có, bọn ta còn muốn cảm tạ các ngươi đã kịp thời xuất chiêu, lôi kéo sự chú ý của Đại Giao nữa đấy”

“Cảm tạ người của Thiên Cừ cùng Mạc Bắc, lần chiến đấu này, bọn họ xuất lực nhiều nhất”

Địa cung trong Huyết Hà Cốc giống như một chiếc bánh lớn treo ở con đường phía trước, lúc này đối mặt với thi thể Đại Giao cả người là bảo, mọi người không những không tranh đoạt mà thậm chí còn khiêm nhường lẫn nhau.

Bọn họ cũng cố kị hồn phách hay ý thức tàn lưu kia, không ai muốn ở trước mặt tiền bối lưu lại ấn tượng tham lam, nông cạn cả, sẽ làm ảnh hưởng đến đại cơ duyên sau này.

Cảnh tượng hài hòa to lớn như thế này, có thể nói là thiên thời địa lợi nhân hòa, Tu Chân giới trăm năm khó gặp.

Sau khi Tống Tiềm Cơ trở về, chính tai nghe thấy có tu sĩ thấp giọng chỉ bảo hậu bối đồng môn:

“Các ngươi nhất định phải giữ được sự bình tĩnh. Các người nhìn Thiên Cừ Vương mà xem, tại sao năm đó ở Đăng Văn nhã hội, hắn lại có thể được các vị Thánh nhân xem trọng như vậy? Chính là bởi vì hắn trầm ổn, hiểu được lấy lùi làm tiến, ngươi nhìn bộ dáng vô dục vô cầu, không tranh không đoạt của hắn, có phải có cảm giác vô cùng thoát tục và mới mẻ hay không?”

Hết chương 296.
Bình Luận (0)
Comment