Giải quyết tốt hậu quả còn phiến toái hơn nhiều so với việc đâm ra một kiếm. Tống Tiềm Cơ lấy ra một tấm Liệt Diễm phù để hỏa táng thi thể trên mặt đất, sau đó lại lấy ra một tấm Kình Phong phù thổi bay tro cốt, cuối cùng thuần thục che đậy vết máu, lau sạch dấu vết đánh nhau xung quanh.
Nhờ phúc thân phận ‘Tiểu Tống’ giả của hắn mà mỗi ngày, ngoại trừ việc nấu cơm, hắn chỉ có thể vẽ phù. Gần đây, hắn đã tự chế ra không ít loại phù mới, trong đó có một ít phù đến bản thân hắn cũng không nghĩ ra sẽ có lúc phải dùng đến nó.
Giống như loại phù khuếch trương âm thanh này, nó không có chút chiến lực nào, ở chợ đen cũng rất ít có người giao dịch.
“Thí luyện kết thúc, lối vào địa cung đã mở ra ------ ”. Tống Tiềm Cơ dán lên phù chú, giả thần giả quỷ, nhẹ giọng nói.
Phía bờ sông lại truyền tới một trận hoan hô vang trời.
Ánh trăng chìm dần, màn đêm sáng dần lên, ánh mặt trời dần nhô lên cao.
Gió nhẹ tươi mát vào sáng sớm thổi qua cánh đồng trống trải, cuốn ống tay áo của Tống Tiềm Cơ lên.
Hắn đi về phía bờ sông, trên đường đi yên lặng để cho gió thổi qua, sau đó lấy ra một vài giọt Bất Tử Tuyền, tẩy rửa đi vết máu loang lổ trên người cùng mùi tanh nhàn nhạt lưu lại trên các ngón tay, để cho bản thân khôi phục lại bộ dáng trước khi rút kiếm.
Vệ Chân Ngọc là người đa nghi và cẩn thận, cho nên để đảm bảo an toàn, hắn không sử dụng phương pháp tẩy rửa giống như những tu sĩ bình thường khác.
Lần này, Tịnh Bình chấn động một cách điên cuồng, khiến cho đám vong hồn đang làm công trên cánh đồng lúa mì bên trong Giới Vực cũng phải mắng hắn là phí phạm của trời, xa hoa lãng phí.
“Ai mắng tiếp sẽ bị trừ điểm”. Tống Tiềm Cơ lãnh khốc vô tình nói.
“Ngươi là cái đồ bạo quân. Chẳng lẽ chũng ta chỉ nói một câu cũng không được sao?”
“Chờ sư phụ ngươi trở về, xem hắn giáo huấn ngươi như thế nào”
Bên trong Giới Vực vang lên những âm thanh oán hận nho nhỏ.
Tống Tiềm Cơ cười to:
“Hôm nay chúng ta lưu lạc nơi đây, có nhà không thể về, có ruộng không thể gieo trồng, tất cả đều là nhờ vị ‘sư phụ tốt’ kia của ta ban tặng cho đấy”
Nhóm vong hồn làm công nhỏ giọng mắng hắn là không biết hiếu thuận, khi sư diệt tổ.
“Muốn nói chuyện phải không? Bây giờ có cơ hội vừa được thêm điểm vừa được nói chuyện cho các ngươi đây”. Tống Tiêm Cơ đột nhiên nói:
“Có thể đạt được từ một điểm đến mười điểm, còn phải xem biểu hiện của các ngươi như thế nào nữa”
Mười điểm sao?
Tiếng mắng ngay lập tức ngừng lại. Nhóm vong hồn một bên thì nhón chân mong chờ, một bên thì tự phỉ nhổ chính mình không có tiền đồ, bị chế độ tính điểm này thao túng.
Tống Tiềm Cơ không biết được tâm lý phức tạp của bọn họ, mở miệng nói:
“Ta cần tin tức của Huyết Hà cốc, càng nhiều càng tốt”
Qua việc xảy ra ngày hôm nay, có thể thấy Vô Tương có hiểu biết về nơi này lớn hơn rất nhiều so với hắn, nhờ đó đối phương mới có thể thúc đẩy thế cục này được.
Nhưng đối phương lại bị hắn giết chết một cách dễ dàng, hơn nữa lại còn để lại di ngôn không thể hiểu nổi, thi thể bị thiêu cũng không ra được một viên xá lợi, thậm chí còn không có ý đồ để tàn hồn xuất khiếu chạy trốn nữa. Tất cả những điều này khiến cho Tống Tiềm Cơ không khỏi cảnh giác.
Hàn Thiên chân nhân nói:
“Huyết Hà cốc trước giờ đều không có một bản đồ chuẩn xác nào. Núi non, rừng rậm, bình nguyên đều là thong thả trôi nổi trên Huyết Hà, giống như những tiểu đảo trên biển vậy. Khi giữa tu sĩ diễn ra trận chiến quy mô lớn, hay khi dị bảo xuất thế khiến cho linh mạch chấn động, địa thế nơi này càng biến hóa kịch liệt hơn”
Tống Tiềm Cơ nói:
“Đây đều là thường thức cơ bản, không tính điểm, nói điều gì mà ta không biết đi”
Hàn Thiên chân nhân vội vàng bổ sung:
“Địa cung trong Huyết Hà cốc cũng không phải là một tòa cũng điện không nhìn thấy ánh mặt trời, mà là một không gian ngầm dưới lòng đất, có nhiều lối ra vào”
“Cho một điểm gọi là khuyến khích, điều này ta cũng đã biết rồi”
“Phía trong Địa cung có một dòng sông ngầm thông ra Tử Hải, nếu có duyên tìm thấy dòng sông này, liền có thể từ hướng Tử Hải ra vào bí cảnh dù cho đã bị phong bế, nhưng trên dòng sông này cũng có rất nhiều hung hiểm”. Hành Huyền chân nhân nói:
“Bản tôn khi còn trẻ cũng từng đi qua con sông này, có thể nói tỉ mỉ cho ngươi nghe”
“Hai điểm”. Tống Tiềm Cơ nghĩ thầm, dòng sông này ta cũng từng đi qua rồi. Khi đó, hắn cùng Tử Dạ Văn Thù và một đám tu sĩ nữa kết thành nhóm tiến về Tử Hải. Nhưng trong nhóm người này, nhân tâm không đồng nhất, vì tranh đoạt cơ duyên mà mọi người phòng bị, tính kế lẫn nhau, sau đó lại bị tà ma lợi dụng, cuối cùng gặp kết cục rất thảm thiết.
Đám vong hồn hiện giờ đang làm công trên cánh đồng lúa mì của hắn, nhưng thời điểm bọn họ còn sống, cũng đường đường là cường giả. Đại tông môn tích lũy tri thức, nội tình cả ngàn năm, giống như một cái bảo khố, Tống Tiềm Cơ hiện giờ nghe bọn họ nói vừa có cảm giác như đang ôn tập lại tri thức cũ, vừa cảm giác như đang điên cuồng gian lận vậy.
Đám vong hồn không nghĩ ra được Tống Tiềm Cơ từ đâu mà biết được nhiều chuyện như vậy, chỉ có thể vắt hết óc, cung cấp thêm tin tức.
Bất chợt, mọi người nghe thấy Hoa Vi chân nhân ho nhẹ một tiếng:
“Khi còn trẻ, ta cũng từng bị kẻ thù đuổi giết, cùng bằng hữu bị rơi xuống vực sâu, lạc vào nơi sâu nhất trong bí cảnh, nhìn thấy một cái hồ, bên trong có Tam Sinh Thạch trong truyền thuyết…. Trải qua bao năm tháng, thương hải tang điền, không biết hiện giờ nó có còn ở đó không”
Trên cánh đồng thoáng chốc yên tĩnh, đám vong hồn khẩn trương nhìn chằm chằm vào lão tổ của bọn họ:
“Tam Sinh Thạch thật sự có tồn tại sao?”
“Cục đá kia thật sự có thể nhìn thấy kiếp trước được sao?”
Lại là kịch bản ‘rơi xuống vực, gặp bảo bối’, Tống Tiềm Cơ nghĩ thầm, vậy mà tại sao kiếp trước ta rơi xuống vực liền bị trọng thương, trọng thương rồi liền gặp địch nhân, gặp địch nhân thì toàn là cao thủ vậy?
Hoa Vi chân nhân chậm rãi kể:
“Ta cúi đầu uống nước, chỉ thấy mặt hồ như một tấm gương sáng, nhưng trong nước lại không có bóng dáng của ta. Ta không biết bị thứ gì hấp dẫn, bất tri bất giác liền đi về phía giữa hồ..”
“Tam Sinh Thạch chìm dưới đáy hồ, hồ nước phản chiếu ‘quá khứ’ cùng ‘tương lai’ sao?”. Tống Tiềm Cơ ngạc nhiên nói.
Đám vong hồn cảm thấy khiếp sợ, thậm chí có vong hồn còn hoài nghi lão tổ đang bịa ra một câu chuyên xưa để lừa lấy điểm.
Nhưng Tống Tiềm Cơ đã từng chết qua một lần, cùng với lời tự thuật xem qua dòng sông thời gian không biết bao nhiêu lâu, năng lực tiếp thu lớn hơn nhiều bọn họ.
“Có người nhìn thấy ‘kiếp trước’, có người nhìn thấy ‘tương lai’, ta chưa từng thấy ‘quá khứ’, chỉ tận mắt nhìn thấy chính mình chém giết cường địch, khai sơn lập phái, thụ nghiệp truyền đạo, lại tận mắt nhìn thấy Hoa Vi Tông ngày càng lớn mạnh, trở thành đệ nhất đại tông môn Thiên Tây châu.
Mượn lần kỳ ngộ này, ta đã biết trước được tương lai, nhìn xa trông rộng hơn, đi trước những người cùng thế hệ một bước, và sau đó, đúng như những gì nhìn thấy trong hồ nước, ta trở thành một vị tông sư. Chuyện về Tam Sinh Thạch, ta chưa từng kể cho người khác nghe, vốn nghĩ rằng bí mật sẽ cùng ta tiêu tán trong trời đất”. Hoa Vi chân nhân thở dài:
“Nhưng ta chưa từng nghĩ tới….”
Hắn nhìn những cành lúa ánh vàng rực rỡ ở bốn phía xung quanh, mang theo một vẻ mặt buồn bã ‘Ta thấy được mở đầu của truyền kỳ, nhưng không đoán được kết cục’. Tống Tiềm Cơ không khỏi cảm động:
“Thêm mười điểm”
Hoa Vi chân nhân hơi mỉm cười, quay đầu nói với những vong hồn khác:
“Đã nhìn thấy chưa, tổ tông vĩnh viễn là tổ tông của các ngươi”
Cánh đồng lúa mì lại trở nên ồn ào.
…..