Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 294 - Chương 294. Ngàn Dặm Quyết Thắng (2)

Chương 294. Ngàn dặm quyết thắng (2)
Chương 294. Ngàn dặm quyết thắng (2)

Nhóm tu sĩ ai nấy đều trở nên kinh ngạc, đồng loạt dừng bước, ngơ ngẩn nhìn lên bầu trời.

Địa cung Huyết Hà cốc sao?

Là địa phương ẩn giấu truyền thừa của một vị đại năng đã phi thăng trong truyền thuyết sao?

Nghe nói, bên trong địa cung, có vô số tuyệt đỉnh công pháp luyện mãi không xong, có vô số thiên tài địa bảo chồng chất đếm mãi không hết.

Chưa từng có người nhìn thấy, có người đạt được thứ gì, nhưng bất kì tu sĩ nào tiến vào Huyết Hà cốc đều cũng đã từng nghe tới truyền thuyết về địa cung này.

Đám đông liền trở nên sôi sục.

“Bọn họ đánh lâu như vậy, nơi đây quả nhiên có dị bảo”

“Đây là tàn hồn chỉ dẫn do tiền bối đã phi thăng kia lưu lại”

Không ít người hướng lên trời hành lễ, cảm tạ cùng kính trọng vị tiền bối kia.

Mọi người lâm vào cuồng nhiệt, những vẫn có ít người giữ vững được bình tĩnh. Vệ Chân Ngọc mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, ra hiệu cho đội ngân giáp hộ vệ an tĩnh lại.

Kỷ Thần cùng Mạnh Hà Trach cũng ra hiệu cho đệ tử Thiên Cừ tạm thời đừng hành động vội vàng.

Thanh âm kia lại chậm rãi nói:

“Đại Giao trấn sông hai ngàn tuổi đã xuất hiện, đây là cửa thí luyện thứ nhất, bất kì người nào tham gia xuất lực giết Đại Giao, đều có thể tiến vào địa cung tìm kiếm bảo vật. Người không muốn tiến vào địa cung, yêu cầu nhanh chóng rời đi”

Xem ra vị tiền bối này tính tình cũng không tồi, thí luyện cũng không phải cưỡng chế tham gia.

Những tu si tu vi thấp, chỉ muốn chạy tới xem náo nhiệt, không muốn phải liều mạng, nhẹ nhàng thở ra một hơi, vội vàng leo lên phi hành pháp khí, nhanh chóng bỏ chạy.

Nhưng đa phần tu sĩ đều mang tâm tình kích động, một lòng muốn thấy đại cơ duyên ngàn năm khó gặp này, cho nên lựa chọn ở lại, số người rời đi vậy mà không đủ một phần mười.

Bất luận là ai, khi mới tới đây, ôm theo tâm tư gì, nhưng lúc này lại có cách suy nghĩ giống nhau đến kinh ngạc ----

Theo như lời thanh âm trên bầu trời, điều kiện để tiến vào địa cung là phải ‘xuất lực’, mà không phải là ‘giết Đại Giao’, không biết nếu như chỉ đánh trúng một kích, có được tính là xuất lực không.

Còn về việc có thể giết được Đại Giao hay không, nếu đã là thí luyện, chỉ cần theo chỉ thị của tiền bối mà làm, lo gì không giết được?

Kỷ Thần nhíu chặt lông mày, lỗ tai chợt ngứa, đột nhiên nghe thấy một thanh âm rất nhỏ như tiếng muỗi vo ve:

“Tình thế khẩn cấp, đừng hỏi nhiều. Hiện giờ ta truyền cho ngươi Đồ long trận, ngươi lập tức thay đổi thành trận pháp này”

Trong lòng Kỷ Thần hết sức vui mừng, là Tống sư huynh.

Tinh thần đang mệt mỏi của hắn liền lập tức hồi phục, cả người giống như tràn ngập lực lượng.

Hắn vội vàng gật đầu, trong hốc mắt hơi chua xót:

“Hóa ra Tống huynh vẫn luôn dõi theo chúng ta…”

Ngàn cơn sóng lớn hướng về hai bên bờ sông, khiến cho con sông tách làm hai.

“Oanh”

Đại Giao lao ra khỏi mặt nước.

Đầu giao to như một ngọn núi, hai mắt như hai ngọn lửa đang bùng cháy. Thân giao bao trùm trăm trượng mặt sông.

“Ngao”

Đại Giao ngửa đầu rống giận.

Vừa mở mắt ra, nó liền đối diện với hàng vạn đôi mắt sáng ngời.

Vậy mà lại so với nó càng nóng bỏng, càng đói khát hơn.

…..

Phía trên cánh đống bát ngát, đất trời mênh mông rộng lớn.

Vô Tương đã bị trúng hai kiếm, một kiếm vào vai, một kiếm vào eo, nơi miệng vết thương, máu tươi chảy điên cuồng, trông hết sức thê thảm.

“Tống Tiềm Cơ, ngươi, ngươi…”

Chính tai hắn nghe thấy Tống Tiềm Cơ từ xa điều binh khiển tướng, từng bước an bài mọi việc, thần sắc thương hại trước đó liền biến thành ngạc nhiên.

Tiếng kêu thảm thiết truyền đến từ bờ sông lúc trước, không biết khi nào đã chuyển thành tiếng hoan hô.

Tống Tiềm Cơ không muốn giải thích gì với hắn, thích khách trên đời hơn phân nửa đều chết vì nói nhiều, hắn sẽ không phạm phải sai lầm kinh điển kiểu này.

Mãi cho đến khi một kiếm cuối cùng được đâm xuống, cảm nhận được sinh mệnh của đối phương dần trôi đi, hắn mới chậm rãi xé xuống phù khuếch trương âm thanh, mở miệng nói:

“Đã lâu không làm việc này, có chút không quen tay”

Xác thực là lâu lắm rồi.

Đối với hắn, đêm nay không phải là chọn ‘giết một người’ hay chọn ‘cứu vạn người’.

Mà là chọn ‘rời đi’ hay ‘lưu lại’.

Nếu giết đối phương, hắn liền hoàn thành phó thác của Tiển Kiến Trần, sau đó có thể trở về Tống viện, tiếp tục cuộc sống yên bình trồng trọt, chăm hoa của mình, sẽ không ai biết được hắn đã từng tới bí cảnh.

Còn nếu thả đối phương đi, quay lại Hồng Hà giết Đại Giao, hắn sẽ bị cuốn hoàn toàn vào Huyết Hà cốc tinh phong huyết vũ này. Bỏ lỡ cơ hội lần này, chờ thương thế đối phương dần hồi phục, lần sau gặp lại, tất nhiên sẽ càng khó giết hơn.

Hắn cuối cùng đành lựa chọn sự dụng Đồ long trận do Kỳ Quỷ lưu lại, như vậy tương đương với việc hắn chính thức tiếp nhận truyền thừa của Kỳ Quỷ.

Hắn có thể thoát khỏi những lựa chọn mà Vô Tương đưa cho hắn, nhưng lại không tránh né được lựa chọn trong nội tâm của chính mình.

Tống Tiềm Cơ thu hồi kiếm, lau sạch vết máu trên kiếm, nhẹ nhàng tra kiếm vào vỏ:

“Ngươi cho rằng ta sẽ tận tình khuyên bảo mọi người mau chạy khỏi nguy hiểm lần này sao? Hay ngươi nghĩ ta sẽ để Mạnh Hà Trạch và Kỷ Thần đi cứu người?”

Vô Tương há miệng, một ngụm máu tươi phun ra, thanh âm khàn khàn nói:

“Thật không tồi, muốn từ ngàn dặm khống chế được cục diện, còn gì tốt hơn là dùng lợi ích cùng sợ hãi chứ. Ta sớm biết, ngươi không phải hạng người nhân từ nương tay, nhưng ta chưa từng nghĩ ngươi….”

Tống Tiềm Cơ khẽ “Chậc” một tiếng, thấp giọng tự nói:

“Không ai muốn như vậy cả, ta cũng không muốn, nếu muốn trách thì ngươi nên trách cái tên vương bát đản Tiển Kiếm Trần kia kìa”

Ánh sáng trong mắt Vô Tương dần biến mất, giống như một chiếc đèn dần tắt.

Tống Tiềm Cơ nhìn bộ dáng thê thảm của hắn, nhớ tới người này ở đời trước từng nói với chính mình là “Sáng tạo khó hơn rất nhiều so với hủy diệt, cứu một người càng khó hơn rất nhiều so với giết một người”, hắn cảm thấy thế sự thật hoang đường, liền hơi cúi người, vươn tay ra, muốn vuốt mắt cho đối phương.

Chợt thấy khóe miệng đối phương hiện ra một nụ cười quỷ dị, phát ra thanh âm khó có thể nghe rõ:

“Ngươi so với trong tưởng tượng của ta càng thích hợp hơn….”

Lời còn chưa dứt, đã tắt thở mà chết.

Thích hợp cái gì cơ?

Trong lòng Tống Tiềm Cơ khẽ động, năm ngón tay buông xuống, nhẹ nhàng vuốt mắt cho hắn.

Hết chương 294.
Bình Luận (0)
Comment