Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 293 - Chương 293. Ngàn Dặm Quyết Thắng (1)

Chương 293. Ngàn dặm quyết thắng (1)
Chương 293. Ngàn dặm quyết thắng (1)

Vô Tương thấy Tống Tiềm Cơ giống như đang muốn truyền âm, hắn ngược lại cười rộ lên.

“Ngươi tưởng rằng, ngươi để lộ thân phận thì bọn chúng sẽ nghe lời người sao?”

Nụ cười của hắn không hề mang ý giễu cợt, ngược lại có ý vị trách trời thương dân, giống như đang nhìn một đứa trẻ hấp hối giãy giụa.

Hàng vạn người đang ở hai bên bờ sông Hồng Hà. Bọn họ tu luyện cả trăm loại công pháp khác nhau. Xuất thân, mục đích, tính cách của bọn họ cũng bất đồng.

Ở nơi sáng có đại môn phái thế gia lạnh lùng quan sát, ở chỗ tối có địch nhân của Thiên Cừ hoặc Mạc Bắc đang như hổ rình mồi.

Bất kì một ai đều không thể chỉ dựa vào một câu nói, khiến những người đang có tâm tư khác nhau, phòng bị lẫn nhau này phải tín phục hắn, đòan kết nhất trí, nghe hắn chỉ huy.

Cho dù hắn có là Thiên Cừ Vương, là thiên tài mạnh nhất lúc này đi nữa.

Ngược lại, bởi vì thân phận của hắn, mà tất sẽ có người nghi ngờ, hắn yên lặng tiến vào bí cảnh, đợi đến lúc này mới lên tiếng có phải từ sớm đã có mưu tính, không mang ý tốt rồi hay không.

Tống Tiềm Cơ mở miệng nói chuyện sẽ chỉ khiến cảnh tượng càng trở nên hỗn loạn hơn, người tín phục Thiên Cừ Vương trước tiên sẽ nảy sinh xung đột với người nghi ngờ hắn.

Đám người càng loạn lại càng khó trốn thoát, cuối cùng sẽ trở thành đồ ăn trong mâm dùng để chiêu đãi Đại Giao mới thức tỉnh.

Vô Tương cười nói:

“Tống thí chủ, người khác có thể không hiểu ngươi. Nhưng bần tăng vì để nhìn rõ ngươi, đã từng suýt nữa mù mắt”

Tống Tiềm Cơ nếu như lưu lại giết người thì sẽ không kịp tới cứu người.

Còn nếu muốn quay lại cứu người thì chỉ có thể thả hắn đi.

Trong tình thế tiến thoái lưỡng nan này, Vô Tương đã tính toán chính xác thời gian, vị trí, sức mạnh mạnh nhất mà Tống Tiềm Cơ có được cùng với toàn bộ biến số khác.

Cho dù tu luyện loại thuật pháp như phân thân thuật, đem bản thân mình biến một thành hai, nhưng sức mạnh của phân thân tất nhiên sẽ yếu hơn bản thể, như vậy vừa không thể giết hắn lại vừa không thể giết được Đại Giao.

Tống Tiềm Cơ chỉ có thể chọn một.

……

Trăng sáng ẩn nấp sau những đám mây, Hồng Hà sóng lớn cuộn trào.

Mặt đất khẽ rung chuyển.

Ban đầu không có ai để tâm, chẳng qua là thấy vách đá phía bờ nam có càng nhiều đá tảng rơi xuống, cây cối bên bờ bắc thì rung lắc, lá rụng vô kể.

Trận chiến trên sông đang diễn ra hết sức kịch liệt, khiến cho đất rung núi chuyển, linh khí biến hoá cũng là chuyện bình thường.

Đám tu sĩ tự xưng đã từng gặp qua nhiều cảnh tượng hùng vĩ như vậy, sôi nổi lấy ra càng nhiều pháp khí phòng thân hơn, đám trận sư thì gia cố lại trận pháp phòng hộ.

Đám đông một bên thì nhìn chằm chằm mặt sông, không muốn bỏ lỡ bất kỳ chiêu thức nào của bốn người kia, một bên thì âm thầm truyền âm:

“Ban nãy ta mới nghe nói, Vệ Vương đang vội, nên đợi đến khi trời sáng, cho dù có phá được trận pháp trên sông hay không, thì hắn cũng sẽ cưỡng chế vượt sông!”

“Từ khi đội ngũ của Vệ Vương tiến vào bí cảnh, vẫn luôn đi theo một phương hướng, trên đường chưa từng dừng lại, có đội ngũ tán tu đi theo bọn họ bảo rằng, thi thể yêu thú nhặt không hết, thà rằng vứt nguyên trên mặt đất cũng không muốn làm lỡ thời gian, có thể thấy mục đích rất rõ ràng”

“Gần nơi này tất nhiên sẽ có trọng bảo xuất thế! Đợi đến khi bọn họ và Thiên Cừ phân thắng bại, chúng ta âm thầm đi theo người chiến thắng… Aiz, ngươi có nghe thấy động tĩnh gì không?”

“Đừng vội hoảng sợ, có lẽ là do Kỷ biên tu đang thao túng trọng trận thứ mười, chúng ta cẩn thận nhìn xem!”

Chấn động kia càng ngày càng kịch liệt, khoảng cách giữa mỗi đợt chấn động cũng càng ngày càng ngắn.

“Đông, đông, đông”

Một tiếng, hai tiếng, giống như tiếng tim đập của một vật sống khổng lồ nào đấy vang lên từ phía dưới nền đất.

Dùng mắt thường cũng có thể thấy được sóng nước đang nhanh chóng vẩn đục. Bùn đất tích tụ nhiều năm dưới lòng sông, thi thể cá tôm nổi lềnh bềnh trên mặt nước khiến cho màu sắc của con sông từ đỏ chuyển thành đen, giống như một cái nồi đang không ngừng quấy trộn máu đen đặc sệt.

Gió đêm thổi khắp nơi, mùi của cỏ cây trong núi rừng bị thay thế bởi một mùi tanh hôi nồng đậm.

Chợt gió to cuộn lên, nước sông dâng trào, một con sóng cực lớn đập về hướng bờ nam.

Ở đồng cỏ dưới vách núi, đám tu sĩ đang ở trong phòng hộ trận để quan chiến, nhìn thành quen sóng nước vỗ vào bờ nên cũng chẳng để bụng.

Nhưng đầu ngọn sóng này lại không giống bình thường, nước sông cuộn trào uy mãnh, áp lực tựa ngàn cân, giống như Đại Giao xông lên trời đang đánh thẳng vào đám đông.

Tu sĩ nhạy bén vội vàng lấy ra pháp khí, bay thẳng lên vách núi để tránh nguy.

Những người chậm hơn, còn chưa kịp trốn chạy thì phòng hộ trận đã bị sóng đen đánh nát.

Lúc này, dưới vách núi vang lên tiếng kêu thảm thiết, bi thảm vô cùng.

Mạnh Hà Trạch ngăn không kịp, ngược lại cũng bị nhấn chìm vào trong.

“Phi, thật là khó uống!”

Hắn dùng kiếm bổ đôi sóng đen, nhổ ra một ngụm nước bùn dơ bẩn, quay đầu lại quát to:

“Kỷ Thần, ngươi đang làm trò gì đấy hả?!”

Trận này đánh đến mức thống khoái, nhưng đánh đã lâu mà vẫn không phân được cao thấp, khí lực cũng đã cạn kiệt, hắn không khỏi cáu kỉnh.

Ai ngờ sắc mặt Kỷ Thần còn kém hơn so với hắn:

“Không phải ta! Mẹ nhà nó, không phải là ta!”

Cánh tay điều khiển trận pháp lúc này đang run rẩy kịch liệt, hắn phát hiện ra bản thân mình đang mất đi cảm giác đối với trận pháp.

Vốn tưởng rằng, đây là do đám người Vệ Chân Ngọc ở bờ đối diện dở trò gì lợi hại, nhưng lại thấy Lý Thứ Khuyển mặt vàng như giấy nến, ngân tuyến trên trận bàn ảm đạm, giống như dấu hiệu linh khí khô kiệt.

Trên trán Chúc Thắng nổi gân xanh, ánh lửa trên lưỡi đao yếu dần, so với hắn và Mạnh Hà Trạch càng chật vật hơn.

Bên bờ bắc, Vệ Chân Ngọc mở mắt ra, chợt quát to:

“Dừng chiến”

Lý Thứ Khuyển, Chúc Thắng vốn tưởng rằng phía đối diện dùng ám tiễn, lại nghe thấy Kỷ Thần nói không phải do hắn, trong lòng biết không tốt nên vội vàng lùi về phía sau.

Đầu sóng vẩn đục chụp tới, Mạnh Hà Trạch dùng kiếm bổ ra, giải vây cho bọn họ:

“Tình hình không đúng, lần sau lại đánh!”

Hai người Lý Thứ Khuyển và Chúc Thắng nhân lúc đó thoát thân, xông về bờ, sắc mặt trắng bệch.

Quay đầu nhìn lại, kim tuyến do Kỷ Thần bắn ra không quấn được vào người mà sượt qua vai Mạnh Hà Trạch, Mạnh Hà Trạch rơi xuống lòng sông, gần như bị nhấn chìm.

“Oành!”

Thân hình Vệ Chân Ngọc bất động, kiếm quang chém ra giữa không trung, đánh tan nước bùn, đẩy Mạnh Hà Trạch về lại phía bờ đối diện.

Đội ngũ tán tu hoảng sợ đến mức sắc mặt ai nấy đều tái mét, giống như đám chuột bị lạc trong mê cung, điên cuồng chạy vòng tại chỗ.

Lục Chu lo lắng la lên:

“Vệ Vương, có phải xảy ra chuyện lớn rồi không!”

Vệ Chân Ngọc không rảnh mà trả lời, chỉ cao giọng đáp:

“Chuẩn bị xuất chiến!”

Đội ngũ ngân giáp đồng loạt rút đao ra, ánh ngân quang lập loè, lấp lánh như sao.

Cùng lúc đo, Kỷ Thần đỡ Mạnh Hà Trạch dậy, cao giọng hô:

“Đệ tử Thiên Cừ cẩn thận!”

Sóng đen quay cuồng, hàng vạn người giống như ruồi nhặng không đầu, hỗn loạn lao về tứ phía, mắt thấy sắp xảy ra đại loạn.

Chợt một thanh âm vang lên, vang vọng khắp đất trời.

Đó là một giọng nam cực trầm thấp, truyền đến từ rất xa, giống như từ trên trời chậm rãi hạ xuống, lại giống như xuyên qua khoảng cách xa xăm và thời gian dài dằng dặc:

“Địa cung Huyết Hải Cốc sắp xuất hiện, cửa thứ nhất bắt đầu”

Giọng nói vang vọng hai bên bờ sông, mãi không dứt.

“Địa cung Huyết Hải Cốc sắp xuất hiện….”

Hết chương 293.
Bình Luận (0)
Comment