Đường kiếm của Mạnh Hà Trạch thẳng tắp, thân pháp nhẹ nhàng như ánh trăng trong gió, bên cạnh đó có Kỷ Thân thao túng thế nước hỗ trợ, càng như hổ mọc thêm cánh.
Linh khí của Chúc Thắng cuồng bạo, đường đao lúc chém lúc bổ, lại có trận tuyến của Lý Thứ Khuyển bổ sung, kịp thời giúp hắn che lấp sơ hở.
Trong lòng Lý Thứ Khuyển nảy sinh kinh hãi, cả hai người bọn họ đều được Vệ Chân Ngọc hết sức coi trọng, đã cùng nhau trải qua vô số trận chiến đấu, tôi luyện ra sự ăn ý tín nhiệm lẫn nhau.
Hắn vốn tưởng rằng, cục diện một đấu một bế tắc này sẽ rất nhanh bị phá vỡ bởi trận hai đấu hai. Ai ngờ, Kỷ Thần cùng Mạnh Hà Trạch thậm chí còn ăn ý hơn bọn họ, một người công một người thủ.
Vệ Chân Ngọc để lộ ra biểu tình khó giải thích được.
Kỷ Thần cũng Mạnh Hà Trạch không chỉ ăn ý trong chiến đấu, hai người bọn họ kết giao đã nhiều năm, hiểu rất rõ về nhau, thậm chí còn có thể nhảy ‘Thiên Cừ nhị nhân chuyển’.
Tống Tiềm Cơ liếc mắt, nhìn thấy kiếm quang cũng trận tuyến kim sắc xẹt qua màn đêm đen. Trải qua trận chiến này, Mạnh Hà Trạch cùng Kỷ Thần tất nhiên sẽ đạt được thu hoạch lớn.
Gần như đồng thời, một hơi thở quen thuộc để lộ ra dấu vết.
Tống Tiềm Cơ nắm chặt linh châu, đối phương đang đứng ở trong đám người đột nhiên quay đầu lại, tiếp xúc với ánh mắt của hắn trong giây lát, liền hóa thành một hắc ảnh, lao ra khỏi đám người đang theo dõi cuộc chiến.
Thật là cảnh giác. Tống Tiềm Cơ cười nói:
“Muốn chạy sao?”
Gió đêm càng ngày càng lạnh, tiếng sóng nước trở nên xa dần.
Tống Tiềm Cơ không biết mình đã chạy đi bao xa, chỉ thấy tiếng sóng nước cuồn cuồn, tiếng kinh hô hai bên bờ sông giờ đã trở nên hết sức mơ hồ.
“Ngươi chạy không thoát khỏi ta đâu, vẫn nên tiết kiệm chút sức lực đi”
Khi Tống Tiềm Cơ nói từ đầu tiên, người nọ còn đang nhảy lên nhảy xuống, né trái né phải trong rừng rậm. Khi còn chưa dứt lời, đã tới một cánh đồng bát ngát dưới chân núi.
Tống Tiềm Cơ giống như một cái đuôi, vững vàng bám theo phía sau hắn.
Tống Tiềm Cơ rất thành thạo trong việc chạy trốn, bản thân hắn còn tự nghĩ ra ngũ hành độn thuật, so với ngự kiếm hay sử dụng phi hành pháp khí thì càng ẩn nấp hơn, so với súc địa thành thốn thì càng nhanh hơn. Hắn bằng vào độn thuật này mà nhiều lần tìm được đường sống trong chỗ chết.
Người nọ giống như biết sẽ chạy không thoát, cho nên liền dừng lại, đứng dưới ánh trăng, cởi bỏ mũ choàng, lộ ra một khuôn mặt hiền từ, chậm rãi nói:
“Tiển Kiếm Trần quả nhiên để cho ngươi tới”
Tống Tiềm Cơ nghĩ thầm, nếu như hắn còn có lựa chọn nào khác, cũng không đến mức phải tìm tới tên đồ đệ tiên nghi là ta đây.
Lão tăng mỉm cười hiền từ:
“Lần trước chỉ liếc nhìn thí chủ một cái mà bần tăng đã suýt mù cả hai mắt. Thí chú cần gì phải ép người tới như vậy?”
Tống Tiềm Cơ sờ sờ vết đỏ nhàn nhạt ở mi cốt, nhìn không ra hắn có chút sát ý nào:
“Đúng vậy, cần gì phải ép người tới như vậy chứ. Nói thật, ta và ngươi không thù không oán, ta cũng không hận ngươi, chỉ là thấy ngươi phiền phức. Ta không cần biết ngươi muốn làm gì, nhưng không nên để ta nhiều lần gặp phải như vậy….”
Xung quanh chỗ hai người đứng hết sức trống trải, cỏ dại mọc um tùm.
Vào một đêm trăng sáng, gió xuân thổi vi vu như thế này, hắn vốn nên ở Tống viện tưới nước, xới đất, gieo những mầm hoa mới, ôm gối nằm chờ mưa xuân.
Nếu không phải vì khế ước của Tiển Kiếm Trần, không phải vì giải quyết hậu hoạn, ai mà muốn tiến vào nơi hồng trần bùn nhơ nước bẩn, tràn đầy đao quang kiếm ảnh như thế này chứ?
“Trong lòng thí chủ chưa từng có nghi vấn sao?”. Lão tăng cười nói.
“Có chứ. Rất nhiều là đằng khác. Nhưng ta không hỏi ngươi muốn làm gì, cho nên ngươi cũng không cần cùng ta nhiều lời vô ích”
Vừa nói xong, Tống Tiềm Cơ liền rút kiếm.
Lão tăng đạp chân xuống đất, vội vàng lui lại.
Tống Tiềm Cơ hết sức vừa lòng với thanh kiếm mà Tiển Kiếm Trần đưa cho này, sau khi ra khỏi vỏ, nó không có ánh sáng cũng không phát ra âm thanh, chỉ giống như một cái bóng, là một vũ khí sắc bén rất thích hợp cho việc giết người.
Hắn lao về phía trước.
Trước đó, hắn vẫn đang nói chuyện phiến một cách bình thường, nháy mắt tiếp theo, hắn liền đâm ra một kiếm hết sức tàn nhẫn.
Khi hắn rút kiếm, trong lòng đã suy đoán quỹ tích xuất kiếm vô số lần, hắn biết một kiếm này nhất định sẽ không đâm vào không khí.
Người có thể đả thương được Tiển Kiểm Trần, dù cho đã bị trọng thương, hắn cũng không dám khinh địch chút nào.
Chỉ là, ở dưới ánh trăng, nhìn thấy hai mắt lão tăng,Tống Tiềm Cơ bỗng nhiên cảm thấy tâm thần chấn động.
Không thích hợp, có chỗ nào đó không đúng.
Mọi việc diễn ra quá thuận lợi rồi.
Gió thổi mạnh, tầng mây dày che lấp đi ánh trăng. Lão tăng bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói:
“Đến rồi”
Thanh kiếm của Tống Tiềm Cơ khẽ run lên.
Khi hắn xuất kiếm, tay tuyệt đối sẽ không bị run, đây là do mặt đất đang rung chuyển. Từng đợt chấn động, giống như địa long chuyển mình, như vạn mã phi nhanh.
Từng tiếng kêu rên theo chấn động truyền tới, cho dù ở khoảng cách xa xôi, hắn vẫn như cũ nghe rõ nhưng âm thanh thảm thiết.
Tống Tiềm Cơ đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía bờ sông.
Vô Tương nhìn thấy sự khiếp sợ trong đôi mắt hắn, ý cười càng đậm hơn:
“Bần tăng thiết kế để cho bọn họ gặp nhau trên Hồng Hà, nhưng lại quên nói cho bọn họ biết, dưới đáy sông có một con giao long hai nghìn tuổi đang ngủ say, khi bị kinh động nó sẽ tỉnh giấc.
Lưu lại nơi này, ngươi có thể tự tay giết được bần tăng. Nhưng hàng vạn sinh mạng hai bên bờ sông Hồng Hà cũng sẽ vì ngươi mà chết.
Hồng Hà hiện giờ đã trở thành khổ hải địa ngục, giết một người hay cứu vạn người. Tống thí chủ với một thân thiên địa khí vận, không biết sẽ lựa chọn thế nào?”
Tống Tiềm Cơ quay đầu lại, không tiếp tục nhìn hướng bờ sống nữa, hắn giống như không hề nghe thấy gì. Kiếm của hắn vẫn nhanh như trước, thậm chí còn nhanh hơn trước.
Tay áo Vô Tương tung bay trong gió, liên tiếp biến chiêu để ngăn cản, thần sắc dần trở nên khiếp sợ, thậm chí là mờ mịt.
“Trẻ con mới lựa chọn”. Hắn bỗng nhiên nghe thấy Tống Tiềm Cơ thấp giọng nói.
Tống Tiềm Cơ một tay cầm kiếm, tay còn lại dán mười tấm phù khuếch đại âm thanh lên người mình, lạnh lùng cười, hắng giọng một tiếng.