Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 291 - Chương 291. Giết Người Cứu Người (1)

Chương 291. Giết người cứu người (1)
Chương 291. Giết người cứu người (1)

Tống Tiềm Cơ phóng thần thức ra ngoài, cẩn thận tra xét.

Những người đến xem cuộc chiến tối nay ai nấy đều ôm tâm tư khác nhau, vô số những lời thì thầm theo gió truyền vào tai hắn.

Có người kinh ngạc, cảm thán, có người khen ngợi, đó đều là những trận tu chuyên tâm học tập, còn lại đa phần tu sĩ đều theo bản năng phỏng đoán vô cớ, đem vấn đề biến trở thành phức tạp:

“Vệ Chân Ngọc rốt cuộc cũng chỉ là một tu sĩ trẻ tuổi, đổi lại nếu là ta, ta sẽ giả bộ như đang phá trận để mê hoặc Kỷ Thần, đồng thời sẽ âm thầm phái một đội ngân giáp vòng đi trước”

“Những điều ngươi có thể nghĩ tới thì người đối diện sẽ không nghĩ ra được sao? Hai bên đều không chịu lùi bước, ta nghĩ, ở gần đây nhất định là đang cất giấu dị bảo quý hiếm nào đó, bọn họ nhất định muốn giành lấy”

“Bảo vật đáng giá đến như vậy, chỉ sợ không chỉ là dị bảo, mà là một phần đại cơ duyên. Tốt nhất là hai bên bọn họ đánh đến lưỡng bại câu thương đi, như vậy chúng ta mới có cơ hội làm ngư ông đắc lợi”

“Đội ngũ Thiên Cừ dám ở chỗ này bố trí trận pháp chặn Vệ Chân Ngọc lại, tám phần là có Tống Tiềm Cơ ở phía sau bày mưu tính kế. Tống vương tránh ở Thiền Cừ không ra ngoài, nhưng đám thủ hạ đệ tử của hắn vẫn trung thành và tận tâm, thay thế hắn xung phong ra trận”

Tống Tiềm Cơ nghe được những lời này liền cảm thấy kỳ quái.

Ta ra ngoài làm gì, ta là loại người ỷ lớn hiếp nhỏ, cậy già lên mặt như vậy sao?

Kể cả không phải ở trong Huyết Hà cốc mà là ở Tống viện, mấy người bọn họ cũng sẽ tranh nhau xem đêm nay ai sẽ là người nếm mì do hắn nấu, ai sẽ cho Thực thiết thú ăn.

Hạt châu trong tay hắn lóe sáng liên tục. Trong lòng Tống Tiềm Cơ trở nên vui vẻ, tốc độ liền nhanh hơn, giống như một làn khói nhẹ phiêu đãng trong rừng rậm.

Hồng hà sóng dữ cuồn cuộn, giống như một đại dương máu.

Những cơn sóng xô mạnh vào bờ vực vách núi, vẩy ra những giọt nước, văng lên trên mặt của những người đang đứng xem cuộc chiến gần đó, khiến cho bọn họ có cảm giác đau nhẹ.

Trận tuyến màu bạc giữa sông giống như tơ nhện lúc ẩn lúc hiện, cột nước cùng lốc xoay thay nhau xuất hiện.

Tiếng nước vỗ đinh tai nhức óc, người có tu vị hơi thấp chỉ cần đến gần bờ sông liền cảm thấy từng đợt ù tai, màng nhĩ đau đớn,

Ở giữa sông, sắc mặt Lý Thứ Khuyển đã trở nên tái nhợt. Trên vách đá, đôi môi Kỷ Thần cũng không còn chút máu.

Theo thời gian trôi đi, ánh trăng chuyển dần về phía tây, cuộc chiến vẫn khó phân thắng bại.

Trận sư béo mập lẩm bẩm:

“Thần thông đều đã sử dụng ra hết, giờ chỉ xem ai chịu đựng không nổi trước thôi”

Vệ Chân Ngọc đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt quét qua một vòng, thấp giọng hỏi:

“Tống Tầm đâu?”

Đội trưởng Lục Chu không khỏi ngẩn người.

Không ngờ, đang trong cục diện khẩn trương như thế này, Vệ Chân Ngọc còn có tâm tư đi quan tâm tới một vị tiểu phù sư trong đội ngũ của bọn họ, trong lòng hắn nhất thời cảm động:

“Tiểu Tống nói, trận pháp này biến hóa quá lợi hại, tu vi của hắn thấp kém, đứng đây xem lâu dễ dẫn đến choáng váng đầu óc, cho nên hắn trốn về phía sau nghỉ ngơi rồi”

Kiếm tu cướp lời nói:

“Vệ vương gọi hắn có việc gì sao? Để ta đi kêu hắn quay lại”

Vệ Chân Ngọc nhíu mày:

“Không cần, cứ để hắn trốn thật tốt đi”

Hắn lại lần nữa nhìn về phía Hồng Hà, nhẹ hít một hơi:

“Chúc Thắng lên đi”

“Tuân lệnh”. Chúc Thắng đứng một bên theo dõi cuộc chiến đã lâu, sớm đã không kìm nén được chiến ý, nghe Vệ Chân Ngọc gọi tên liền hướng về phía hắn ôm quyền, sau đó liền lao ra khỏi vách núi, bước thẳng lên đỉnh ngọn sóng, lớn tiếng hô to:

“Mạc Bắc Chúc Thắng, tới lĩnh giáo bản lĩnh của bằng hữu Thiên Cừ”

Lý Thứ Khuyển vận chuyển trận bàn, mười đạo trận tuyến màu bạc liền bay ra, giống như một đám mây nhẹ nhàng uyển chuyển, đem hắn từ trong sóng to gió lớn nâng lên trên.

Kỷ Thần không chút nào hoảng hốt, ngược lại nhẹ thở ra một hơi:

“Mạnh huynh, tới giúp một chút đi”

Mạnh Hà Trạch ôm kiếm, oán giận nói:

“Nói sớm một chút không được sao, ta chán đến mức cả người sắp mọc lông rồi đây nay”

“Mời”. Kỷ Thần xòe năm ngón tay ra, một cột nước thật lớn nhanh chóng được ngưng tụ lại, giống như một ngọn núi đột ngột từ dưới mặt đất mọc lên.

Mạnh Hà Trạch thả người nhảy lên, vững vàng đứng ở trên đỉnh ngọn núi đó.

Tống Tiềm Cơ lúc này tuy đang tìm người nhưng vẫn nhất tâm nhị dụng, chú ý tới cuộc chiến, mơ hồ nghe thấy có tu sĩ nói:

“Cuộc chiến đang đến thời điểm quan trọng, Vệ vương đột nhiên phái người ra hỗ trợ, sao không trực tiếp truyền âm một câu, âm thầm phái người ra khiến cho bên Thiên Cừ trở tay không kịp, như vậy không phải càng tốt hơn sao? Tại sao phải lớn tiếng hô to như vậy chứ?”

“Đây đương nhiên là đang cố ý muốn nhắc nhở phía đối diện, để cho bên Thiên Cừ có thể chuẩn bị sẵn sàng rồi”

“Nếu chỉ có người của hai bên bọn họ, thì đánh thế nào cũng đều được, dù sao cũng không ai biết. Nhưng một trận chiến này tất nhiên sẽ được lưu truyền rộng rãi, ai cũng không muốn sử dụng ám chiêu, để sau này đỡ bị người khác mượn cớ. Ngươi chờ mà xem, bên phía Thiên Cừ kiểu gì cũng sẽ hô to”

Quả nhiên, ngay sau đó, Tống Tiềm Cơ liền nghe thấy âm thanh vang vọng núi rừng của Mạnh Hà Trạch ---- “Môn hạ Tống viện – Mạnh Hà Trạch”

“Vệ Chân Ngọc, sao ngươi không cùng xuống đây đi, một mình ta đánh với hai người các ngươi”

Phía bờ bên kia, một trận hoan hô vang lên, đệ tử Thiên Cừ sĩ khí dâng cao.

Tâm tình Tống Tiềm Cơ hết sức phức tạp.

Ta chỉ là tán tu chân đất, thế nhưng các ngươi mỗi người so với môn phái chính đạo còn có phong độ hơn, đây là trúc xấu tạo ra măng tốt sao?

Vệ Chân Ngọc không để ý tới phía bờ bên kia đang hô hào hay la hét, khuôn mặt hắn trước sau đều không để lộ ra biểu tình gì.

Mãi cho đến khi Mạnh Hà Trạch nói:

“Thanh kiếm này là do Tống sư huynh tự tay rèn đúc cho ta, ta vẫn chưa từng đặt tên cho nó. Đạo hữu phía đối diện, không biết ngươi dùng pháp khí gì nhỉ?”

“Không cần nói lời vô nghĩa với hắn”. Vệ Chân Ngọc truyền âm cho Chúc Thắng:

“Tốc chiến tốc thắng. Chém hắn”

Lưỡi đao léo lên hồng quang, giống như liệt hỏa thiêu đốt, trong khoảnh khắc liền trảm phá sóng nước, va chạm cùng trường kiếm.

“Oanh”

Một tiếng nổ lớn rung trời lấn át cả tiếng sóng nước. Vô số người cảm thấy đầu váng mắt hoa, khí huyết quay cuồng.

Trận sư bên bờ sông liền vội vàng bố trí trận pháp phòng hộ đơn giản, ai cũng không muốn trở thành cá trong chậu bị vạ lây.

Hết chương 291.
Bình Luận (0)
Comment