Tống Tiềm Cơ cười thầm. Sau khi Thiên Cừ đổ mưa xuân, hắn để Kỷ Thần thao túng trận tuyến trong Tống Viện, nhặt con giun trên nền gạch đưa trở lại vào trong vườn.
Luyện đến lúc cuối, còn có thể lấy mèo ở trong Tống Viện ra mà không làm thương tổn đến nó.
Lúc Mạnh Hà Trạch không có thời gian, Kỷ Thần liền thao túng trận tuyến túm lấy mèo để cho ăn, sau lại vững vàng thả về ổ.
Giờ túm được Triệu Nhân, dễ ợt chắng khác gì chơi đan dây.
Chỉ nghe thấy Kỷ Thần cao giọng nói:
“Lý đạo hữu, ta chưa từng giao thủ với ngươi, nhưng trước đây ở Hoa Vi Tông, ta từng xem ngươi chơi cờ. Ở Đăng Văn đại hội, Tống huynh từng bước một phân tích kỳ lộ của ngươi cho ta xem, đó cũng chính là bước đầu ta nhập đạo. Vệ Chân Ngọc truyền thụ cho ngươi, Tống sư huynh truyền thụ cho ta….”
Tiếng hô của đám đông chợt yên lặng, ai nấy đều nghĩ thầm, Kỷ Thần này vì sao phải nhắc đến việc ai là người truyền thụ cho ai, rồi lại bàn về nguồn gốc sâu xa làm gì, sau đó chỉ nghe thấy hắn lặp đi lặp lại nhắc đến Tống Tiềm Cơ, đám người không khỏi lên tiếng:
“Lý Thứ Khuyển là do Vệ Vương dạy, Kỷ biên tu là do Tống Vương dạy, ngươi nói xem trong hai người bọn họ, ai mạnh hơn?”
“Ngươi là muốn hỏi, Tống Vương và Vệ Vương ai lợi hại hơn, Thiên Cừ và Mạc Bắc nơi nào mạnh hơn, đúng không?”
“Mặc dù chưa từng thấy Tống Vương bố trận nhưng hắn có thể dạy ra Kỷ biên tu, vậy bản lĩnh trận pháp nhất định sẽ cao hơn”
“Học thông trăm nhà lại tự lập thành phái ‘đa tài’, hai trăm năm được một người đã là khó có, nay còn có hai vị đứng ra khai tông lập phái truyền đạo…”
“Ta hiểu rồi! Bởi đêm nay Tống Vương không ở đây, cho nên Kỷ biên tu đang muốn làm rạng danh Tống Vương”
Lục Chu chợt lên tiếng.
Tống Tiềm Cơ nghẹn lời:
“Ta thấy hắn chỉ là muốn nói chuyện nên không dừng lại được thôi”
“Tiểu Tống, ngươi không hiểu đâu! Thiên tài trận sư như Kỷ biên tu, lời nói trước khi lâm trận nhất định có thâm ý”
Trương Hầu đáp.
“Dù sao đám đông cũng đang nhìn chăm chú, song phương đều phải chú ý”
Tống Tiềm Cơ:
“………..”
Kỷ Thần vẫn còn đang nói:
“Lúc ta xem ngươi hạ cờ, Tống sư huynh bảo kỳ lộ của ngươi quỷ quyệt, am hiểu dùng ám kiếm giữa đường hẹp, tuyết cảnh xuất thần thủ, ra tay không theo quy củ nào cả, đông một kiểu, tây một kiểu, khiến người ta như ở trong sương mù mà xem hoa, chẳng hiểu ra sao. Nếu bị ngươi đánh đến mức không phân rõ nổi thì sẽ bị ăn mất trường long.
(Trường long là thuật ngữ trong cờ vây, ý chỉ cách liên kết giữa các quân cờ)
Nhưng nếu kỳ lộ của ngươi là do Vệ Chân Ngọc dạy thì cũng không có gì kỳ quái. Hắn cũng khiến ta chẳng rõ ra làm sao”
Tống Tiềm Cơ kinh ngạc, câu cuối cùng không phải ta nói đâu đấy, tự ngươi nói đừng có mà đổ cho ta!
Lúc Vệ Chân Ngọc sắp mất hết kiên nhẫn, mày dần cau lại thì Kỷ Thần cuối cùng cũng nói xong:
“Lý đạo hữu, đắc tội rồi”
Kỷ Thần đứng bên bờ nam, hắn vừa nói xong, ngàn vạn trận tuyến liền hoá thành vô hình, thế nước bên bờ bắc dâng lên mạnh mẽ, sóng lớn đánh vào vách núi, phảng phất như vì mặt sông bị nghiêng đi nên mới vậy.
Lý Thứ Khuyển hướng về phía con sóng mà bước ra một bước, đạp lên một đạo trận tuyến trong không trung.
Trong phút chốc, trời đất quay cuồng, không còn thấy được trăng sáng, đám đông hai bên bờ và cảnh vật giống như cách một lớp màn, trở nên mơ hồ không rõ.
Bốn phía không có chỗ dựa, chỉ còn sóng lớn ngập trời.
“Tình hình trong trận thế nào? Lý Thứ Khuyển sư huynh vì sao lại bất động, chẳng lẽ bị doạ sợ rồi sao?”
Lục Chu líu lưỡi.
Tống Tiềm Cơ đáp:
“Có lẽ đang tính toán phương vị?”
“Có ý gì?”
“Không gian trong trận pháp bị thay đổi, vị trí mỗi một điểm không giống trong hiện thực. Hắn nhấc chân đi về phía trước một bước, có khả năng lại đang đi lùi một bước, đi về hướng đông một bước ngược lại lại thành đi về hướng tây một bước. Người ở trong trận, đôi mắt sẽ lừa người”
Trận sư béo mập chợt nói:
“Tiểu Tống, ta thấy ngươi có thiên phú về trận đạo đấy, đừng làm phù sư nữa, đi theo ta học bố trận càng có tiền đồ hơn!”
Tống Tiềm Cơ cười cười:
“Để nói sau đi”
Kỷ Thần chọn chỗ không tệ, nơi này quả thật rất hợp với Khốn trận.
Sông lớn chảy không ngừng, biến hoá muôn hình vạn trạng, nếu không có vật đối chiếu ở hai bên bờ thì chính là mê cung tự nhiên. Người ở trên sông vốn sẽ dễ bị mất cảm giác về phương vị.
Trận bàn trong tay Lý Thứ Khuyển chấn động, mười đạo ngân quang bắn ra.
Ngân quang giống như mũi tên, bắn về mười phương vị khác nhau, bảy mũi biến mất không chút tiếng động, ba mũi còn lại phát ra tiếng xé gió.
Trận tuyến bị che giấu lộ ra vết tích, giống như một tấm lưới lớn bị xé mở ra một vết nứt cực nhỏ.
Lý Thứ Khuyển như cá bơi trong nước, hắn quát to một tiếng, phá lưới mà ra.
Kỷ Thần vẫn giữ tư thái bình tĩnh, quét nhẹ trận bàn.
Gió lớn nổi lên, vòi rồng liền xuất hiện trên mặt sông.
Đám người trên bờ bị thổi đến mức phải híp mắt lại, chỉ thấy ba mươi sáu cột nước ngưng tụ lại, giống như những đỉnh núi mọc lên từ đất.
“Còn để đám trận sư già như chúng ta sống nữa không vậy!”
Trận sư béo mập thống khổ kêu lên một tiếng:
“Đúng là Hồng Hà sóng sau xô sóng trước, sóng trước không còn mặt mũi nào mà đi gặp cha mẹ nữa”
Tống Tiềm Cơ xuyên qua màn nước, nhìn về phía bên bờ đối diện, hắn vô thức lộ ra nụ cười hài lòng.
Kỷ Thần tim đập lỡ một nhịp, ngước mắt lên tìm kiếm, loại cảm giác quen thuộc kia lại biến mất.
Lý Thứ Khuyển bắt lấy khe hở giữa sóng triều, thoát hiểm trong gang tấc, vượt qua lớp trận đầu tiên.
“Chẳng lẽ là Vệ Chân Ngọc bên kia vì để khiến ta phân tâm nên mới dùng kế này?”
Kỷ Thần lấy lại bình tĩnh, chuyên tâm khống chế trận pháp.
Vị trí của cột nước trên sông biến hoá liên tục, lúc cao lúc thấp.
Thân hình bé nhỏ của Lý Thứ Khuyển xuyên vào giữa, thỉnh thoảng bị sóng lớn nhấn chìm, thỉnh thoảng chân đạp lên đầu ngọn sóng.
Sóng dữ và ngân quang va chạm kịch liệt, đám đông hai bên bờ tập trung tinh thầm, nhìn chằm chằm sự biến hoá giữa lòng sông, liên tiếp kinh hô.
Một bóng dáng mờ mờ lặng lẽ rút khỏi đội tán tu.
Trong tay áo của Tống Tiềm Cơ giấu linh châu, lặng lẽ xuyên qua đám đông.