Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 289 - Chương 289. Hồng Hà Sóng Sau Xô Sóng Trước (1)

Chương 289. Hồng Hà sóng sau xô sóng trước (1)
Chương 289. Hồng Hà sóng sau xô sóng trước (1)

“Trong phạm vi cách hắn ba trượng, hạt châu này sẽ phát sáng’

Tiển Kiếm Trần đã từng nói như vậy.

Lúc Tống Tiềm Cơ nghĩ tới câu nói này, linh chậu lại tắt. Xem ra khoảng cách còn xa hơn ba trượng, cảm ứng lúc có lúc không, cực kỳ không ổn định.

Hắn nhìn bốn phía xung quanh, đám đông đen nghìn nghịt phân bố trải rộng hai bên bờ sông. Đội tán tu đa phần đều trèo lên ngọn cây hoặc trốn sau tảng đá. Đội ngũ của môn phái thế gia quang minh chính đại đứng trên sườn núi, còn giương cờ kêu gọi đồng môn tập hợp.

Khung cảnh đối đầu của đệ tử Thiên Cừ và đội ngũ ngân giáp của Vệ Chân Ngọc dẫn tới sự quan sát ở trong tối lẫn ngoài sáng của cả vạn người.

Vô Tương hoặc người sau lưng Vô Tương lúc này đang ẩn nấp trong đó.

Bản thân hắn sau khi bị trọng thương vì trúng phải kiếm của Tiển Kiếm Trần, không chọn nơi vắng vẻ để an dưỡng mà lại đi trà trộn vào đám người này, nhất định là có mục đích gì đó đáng để cho hắn phải mạo hiểm như vậy.

Địch không động, ta cũng không động.

Chỉ thấy hai bên bờ sông, đủ loại pháp khí, kí hiệu, tín hiệu lần lượt sáng lên, giống như một chiếc đèn khổng lồ, chiếu cho vách núi toả sáng rực rỡ.

Sắc màu của Hồng Hà cuồn cuộn biến hoá, giống như một vành đai ánh sáng lộng lẫy vụt qua.

Kỷ Thần xoay người lại cười nói:

“Các vị đạo hữu, có tiền thì cho tiền, không có tiền thì đến tham dự cho vui!”

Trông hắn giống như một kẻ mãi nghệ bên đường đang chào mời khách nhân, khiến đám đông ồn ào, tiếng hoan hô vang dội như sấm dậy.

Tống Tiềm Cơ cười thầm, tiểu tử này trước nay vẫn thế, không chỉ mới gặp đã quen mà lúc đông người còn có chút điên.

Sắc mặt Vệ Chân Ngọc càng đen hơn, hắn lạnh lùng nhả ra bốn chữ:

“Mất hết mặt mũi”

Tống Tiềm Cơ cảm thấy kỳ quái, Tiểu Kỷ có làm gì thì cũng chỉ có mỗi bản thân hắn mất mặt, nhiều nhất thì thêm người bên hắn, có hồ nháo thế nào cũng đâu đến lượt ngươi tức giận như vậy.

Hắn ngẫm nghĩ một hồi liền thấp giọng nói:

“Nếu hỗn chiến ở đây, chỉ sợ sẽ có người đục nước béo cò”

Vệ Chân Ngọc liếc nhìn hắn, hơi có chút kinh ngạc, không ngờ hắn lại đưa ra lời kiến nghị giống như đang quan tâm này, ngữ khí liền có phần dịu đi:

“Ta biết”

Mấy năm nay hắn vang danh khắp nơi, thường có người mượn danh hắn làm loạn, khiến hắn phải chịu tội thay, hại hắn bị thiệt không ít lần.

“Tiểu Tống!”

Sau lưng Tống Tiềm Cơ vang lên tiếng kinh hô.

Bởi ‘Tống Tầm’ lúc này đang đứng cạnh Vệ Chân Ngọc, đội tán tu kinh ngạc vội vàng lao lên cũng không bị đội ngân giáp ngăn lại.

“Ngươi nói ra ngoài đi dạo mà sao lại đi dạo đến tận đây vậy? Chúng ta đi thôi, đừng xen vào chuyện đại sự của Vệ Vương”

Đội trưởng Lục Chu vừa lớn tiếng nói vừa truyền âm:

“Lúc bảo ngươi xuất đầu lộ diện để giành nổi bật thì ngươi không đi, giờ lại đứng lên trước thế, bị Thiên Cừ ghi thù thì làm sao giờ?! Tống Vương dễ đắc tội lắm hay sao?!”

Tống Tiềm Cơ không kìm được mà sờ mặt:

“Vẻ ngoài ta bình thường thế này, bọn họ không nhớ nổi đâu”

Vệ Chân Ngọc rũ mắt nhìn trận tuyến:

“Nếu đã tới rồi thì cứ đứng sau lưng ta mà xem”

Đội tán tu vui mừng khôn xiết, vội vàng nói lời cảm tạ với Vệ Chân Ngọc, pháp khí sáng lên, quét đổ một mảnh rừng rậm, để trống ra một khoảng đất có tầm nhìn rộng rãi để theo dõi cuộc chiến.

Trương Hầu trốn ở trên cây. Đám người có chiến lực khá mạnh như đội trưởng và kiếm tu thì đứng ở đằng trước. Trận sư, y tu và ‘Tống Tầm’ thì đứng ở phía sau.

Tống Tiềm Cơ thấy tinh thần bọn họ phấn chấn, hai mắt như phát sáng, những người vây xem khác đại đa phần cũng giống vậy.

Sớm biết có đêm nay, đáng lẽ nên mang theo tí hạt dưa, đậu phộng, mứt hoa quả từ Thiên Cừ.

Đội ngân giáp vận sức chờ phát động, phảng phất như chỉ cần Vệ Chân Ngọc ra lệnh, sông lớn kia dù là biển lửa địa ngục, bọn họ cũng sẽ không hề chớp mắt mà xông qua.

Vệ Chân Ngọc chỉ gọi Lý Thứ Khuyển rời khỏi hàng.

Lý Thứ Khuyển nghe hắn phân tích đại trận trước mắt, biểu tình ngưng trọng.

Vệ Chân Ngọc cuối cùng chỉ nói:

“Ngươi là người ta dạy ra”

Lý Thứ Khuyển chấn động:

“Tất sẽ không phụ sự phó thác!”

Hắn đang muốn tiến lên, lại bị Tống Tiềm Cơ kéo lấy cánh tay.

“Trận này không chỉ ở trong sông mà còn ở trên không, trận pháp mượn dùng dòng nước, trong ngoài mười hai lớp biến hoá, ngươi cứ một mình xông vào như vậy không phải là chuyện sáng suốt đâu”

Lý Thứ Khuyển kinh ngạc:

“Tiểu Tống, ngươi xem hiểu trận pháp sao?”

“Hiểu một chút”

Lý Thứ Khuyển tưởng rằng Tống Tầm đang lo cho hắn:

“Không sao, so với việc bố trí trận pháp, ta am hiểu phá trận hơn”

Hắn nở nụ cười:

“Hơn nữa, ta và Kỷ biên tu tuổi tác tương đương, lại gần như nhập đạo cùng lúc, ta cũng muốn xem thử xem, rốt cuộc trận thuật của ai lợi hại hơn”

Tống Tiềm Cơ hơi giật mình

Hắn bừng tỉnh mà phát hiện ra rằng, cho dù đối phương lúc cười lên có thân thiện đến thế nào đi chăng nữa thì cũng là một người trẻ tuổi đang phiêu bạt thiên hạ.

Bọn họ nóng lòng muốn có một đối thủ ngang sức ngang tầm, hơn nữa còn nguyện ý gánh vác hết thảy hậu quả.

Hắn mặc dù không muốn thấy bất cứ bên nào bị thương nhưng lúc này cũng chỉ có thể buông tay, nhìn về phía Kỷ Thần cũng đang hứng thú bừng bừng:

“Đi thôi”

Ta tôn trọng các ngươi.

Lý Thứ Khuyển vận linh khí, lên tiếng nói:

“Mạc Bắc Lý Thứ Khuyển, tới lĩnh giáo cao chiêu của Kỷ biên tu!”

Đám người Thiên Cừ vốn tưởng rằng Vệ Chân Ngọc sẽ để đội ngân giáp cưỡng chế xông qua, không ngờ rằng hắn cũng phái ra một trận sư, đến một đấu một với Kỷ Thần trên lôi đài.

Xuất phát từ lòng tin với Kỷ Thần, lúc hắn lên đài, mọi người đều trầm trồ khen hay.

Người quan chiến sôi nổi cảm thán, Vệ Vương làm việc có suy tính, có phong thái của bậc vương giả.

Gió to rít gào, sóng lớn cuồn cuộn.

Ánh trăng trên cao chiếu sáng sông lớn.

Kỷ Thần vung trận bàn lên cười đáp:

“Triệu đạo hữu, chúc mừng ngươi công đức viên mãn nhé!”

Lời vứt dứt, một bóng người trong sông phá nước mà xông ra, như con cá còn sống sờ sờ bị sóng lớn vỗ vào bên bờ, rồi lại bị trận tuyến đẩy lên, nhẹ nhàng hạ xuống cỏ cây ven bờ.

Lúc bóng người hạ xuống, ngàn vạn trận tuyến lúc ẩn lúc hiện, giống như một cái lưới đánh cá khổng lồ bao phủ lấy mặt sông.

Đám trận sư liên tiếp kinh hô.

Triệu Nhân ngã ngồi xuống đất, vốn tưởng rằng hôm nay sẽ phải chết, lại quanh co thế nào mà thoát chết trong gang tấc. Lá gan của hắn đã bị doạ cho sắp hỏng đến nơi rồi, không còn lòng dạ nào mà nghĩ đến việc báo thù nữa, hoảng sợ đứng dậy chạy trốn.

“Bọn họ đang kêu gì vậy?”

Tên kiếm tu trong đội tán tu lên tiếng hỏi.

“Ngươi ngoại đạo nên không hiểu, một chiêu này của Kỷ biên tu, một là có thể thấy được trận pháp mà hắn đang sử dụng này có phạm vi rộng lớn, trận tuyến tinh vi phức tạp, không chút kẽ hở. Hai là có thể thấy được quyền khống chế chuẩn xác của hắn đối với trận pháp. Sự biến hoá nặng nhẹ vô thanh vô tức, sinh tử của vật sống ở trong đấy chỉ là chuyện trong chớp mắt”

Trận sư béo mập nghiêm mặt nói:

“Đòn phủ đầu này khá đấy! Đây là đang ám thị Lý Thứ Khuyển sư huynh một khi nhập trận thì sẽ có kết cục như vậy!”

Hết chương 289.
Bình Luận (0)
Comment