Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 288 - Chương 288. Quần Hùng Tụ Hội (5)

Chương 288. Quần hùng tụ hội (5)
Chương 288. Quần hùng tụ hội (5)

Động tĩnh phía bên này của bọn họ hơi lớn, một âm thanh trầm thấp vang lên, như lợi kiếm xuyên thấu tiếng nước to lớn:

“Đạo hữu nào ở bên kia giấu đầu hở đuôi như vậy, sao không hiện thân để chúng ta có thể gặp mặt kết giao bằng hữu nhỉ?”

Là tiếng của Mạnh Hà Trạch.

Lời còn chưa dứt, chuôi kiếm trong tay Mạnh Hà Trạch đã động.

Cây tùng già phải ba người ôm mới hết ở phía sau lưng hắn bị chặt ngang, giống như một mũi tên bị kiếm khí của hắn nhẹ nhàng đánh đi.

Đại thụ bay qua sông lớn, vọt sang hướng bờ bên kia.

Cùng với đó là kiếm khí bàng bạc, lao tới với thế không thể đỡ.

Vệ Chân Ngọc nhẹ nhàng búng tay, đánh lên mảnh lá cây đang rơi xuống trước mặt Tống Tiềm Cơ.

Phiến lá kia bỗng nhiên bay ra, giống như một con chim bói cá bay xuyên qua bầu trời đêm.

Tống Tiềm Cơ hơi có chút kinh ngạc, thật là nhanh.

“Oanh”

Không trung phía trên con sông, đại thụ va chạm với chiếc lá đang bay tới nhanh đến mức cơ hồ không thể nhìn thấy kia, một tiếng nổ lớn vang lên, nhiệt độ cao bùng phát, trong khoảnh khắc tia lửa bắn khắp nơi.

Đại thụ bị vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, tia lửa đầy trời rơi xuống sông lớn cuồn cuộn, mảnh vụn của đại thụ giống như mưa sao băng rơi xuống đầy đầu đầy cổ Triệu Nhân.

Một trận mưa lửa này bùng lên, thắp sáng hơn trăm trượng mặt sông rộng lớn.

Phía vách núi hai bên bờ sông, rừng cây giống như được nhuộm bởi ánh chiều ta của hoàng hôn, khuôn mặt của bốn ngươi ở trên vách núi trong nhất thời cũng được chiếu sáng rõ.

Nhìn qua hai bên bờ sông.

Một bên thì đầy quái thạch lởm chởm. Một bên thì rừng cây um tùm xanh tươi.

Mưa lửa tan biến, khắp nơi lại trở về với hắc ám.

Mạnh Hà Trạch đứng thẳng người, mơ hồ cảm thấy có chút kỳ quái.

Rõ ràng hắn chưa bao giờ gặp qua cái người ở bên cạnh Vệ Chân Ngọc kia, nhưng lại theo bản năng mà nhìn nhiều thêm lần nữa, trước khi ánh mắt trở lại trên người vị cố nhân:

“Ngươi đã đến rồi”

Khóe miệng Tống Tiềm Cơ khẽ động, tâm tình của hắn lúc này hết sức phức tạp. Hóa ra cả Mạnh Hà Trạch và Kỷ Thần đều có một bộ mặt khác, chỉ có hắn là cho rằng bọn họ vẫn còn trẻ.

Kỳ thật, nếu tính về tuổi tác, hai người cũng đã tới thời điểm bộc lộ tài năng, truyền ra hung danh ở kiếp trước rồi.

Ít nhật hiện tại vẫn còn tốt hơn so với kiếp trước, cũng không tính là dạy hư bọn họ. Tống Tiềm Cơ tự an ủi chính mình.

Vệ Chân Ngọc đối đầu với ánh mắt của Mạnh Hà Trạch, che ở trước người Tống Tiềm Cơ, thấp giọng nói:

“Nếu ngươi sợ hãi thì có thể đi về trước đi. Bọn họ sẽ không làm khó dễ ngươi đâu”

Hắn tiến về phía trước hai bước, vận đủ linh khí, nói:

“Giờ Thìn ngày mai, ta sẽ qua sông, các ngươi mau rời đi”

Tống Tiềm Cơ nghẹn lời, ngươi rốt cuộc có biết nói chuyện hay không vậy hả.

“Muốn bọn ta nhường đường sao? Thật là nực cười”. Mạnh hà Trạch ngửa đầu cười to:

“Bọn ta không nhường đấy, ngươi sẽ làm gì hả?”

Kỷ Thần chậm rãi nói:

“Rừng chướng khí này khắp nơi là kỳ hoa dị thảo, nếu có thể mang một ít về cho Tống sư huynh trồng ở trong Tống viện, hắn nhất định sẽ rất vui”

Trước mặt Tống Tiềm Cơ liền tối sầm.

Các ngươi lập tức làm bộ không quen không biết nhau, ai đi đường nấy, như vậy ta mới thật sự vui mừng đấy.

Vệ Chân Ngọc nghe thấy ba chữ ‘Tống sư huynh’, rũ mắt đảo qua những sợ chỉ vàng đang tung hoành ngang dọc trên sông, ánh mắt lạnh băng:

“Hai vị đã vất vả nhiều rồi, nếu ta không qua sông, chẳng phải sẽ phụ ý tốt của hai vị sao”

Triệu Nhân ở giữa sông hô to:

“Vệ Chân Ngọc, không, Vệ vương, mau cứu ta. Ngày sau Triệu gia tất sẽ có hậu tạ”

Vệ Chân Ngọc vung tay áo.

“Hưu--------Phanh”

Một chùm pháo hoa màu bạc như một con rồng vụt bay lên bầu trời, giống như tia chớp xé rách màn đêm đen.

Tiếng vũ khí, áo giáp kêu vang, đất rung núi chuyển.

“Là tín hiệu của Vệ vương”

Cùng lúc đó, Mạnh Hà Trạch đánh ra mười tấm Tụ Quang phù.

Một chùm tia sáng kim sắc từ trong tay hắn dâng lên, xông thẳng lên bầu trời đêm.

Pháp khí đủ sắc màu, mỗi người tự thể hiện thần thông.

“Là phù của Mạnh sư huynh”

Tống Tiềm Cơ nháy mắt, trong khoảnh khắc, hai bên bờ sông liền được bao phủ bởi nửa kim nửa bạc, sáng rõ như ban ngày.

Là hai đội ngũ của Vệ Chân Ngọc và Thiên Cừ, mang theo cả đám tan tu bên người.

Còn có tu sĩ ở phụ cận đi ngang qua, thấy người khác đang chạy đi, cùng liền giống như ong vỡ tổ vội vàng chạy theo.

Có người cho rằng có dị bảo xuất thể, có người muốn làm hoàng tước ở phía sau nhân lúc hỗn loạn mà nhặt của hời, thậm chí còn có người giấu mình ở trên cây xem náo nhiệt.

Thật sự là một cảnh tượng đồ sộ. Quần hùng tụ hội.

Hai đội ngũ ở hai bên bờ sông, từ xa giằng co lẫn nhau.

Giống như hai đầu mãnh thú nghiến răng nhún vai, đang vận sức chờ phát động.

Tống Tiềm Cơ đứng sau lưng Vệ Chân Ngọc, không khỏi cảm thấy đau đầu, nghĩ muốn giơ tay thu thập cục diện này, nhưng đột nhiên sắc mặt hắn chợt biến đổi.

Đồ vật trong tay áo hắn sáng lên.

Linh châu vốn ảm đạm, giờ phút này bỗng lóe lên hồng quang nguy hiểm.

Hết chương 288.
Bình Luận (0)
Comment