Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 287 - Chương 287. Quần Hùng Tụ Hội (4)

Chương 287. Quần hùng tụ hội (4)
Chương 287. Quần hùng tụ hội (4)

Tống Tiềm Cơ đi về một hướng khác, ở trong rừng cây vòng qua vòng lại hai ba vòng, đóng giả bộ dáng bị lạc đường, biểu tình ảo não.

Vệ Chân Ngọc là cao thủ trong việc che giấu khí tức, khi độc hành sẽ không lưu lại chút dấu vết nào, bình thường dù có sử dụng thần thức cũng sẽ không thể tìm thấy được hắn.

Nhưng ở mặt trên của những tấm bùa mà Tống Tiềm Cơ vẽ đều sẽ được lưu lại ấn ký đặc thù, chỉ có chính hắn mới có thể cảm nhận được vị trí của chúng.

Ban ngày, hắn mạnh mẽ đưa một xấp phù cho Lý Thứ Khuyển, hiện giờ đang có một tấm ở trong tay Vệ Chân Ngọc.

Hắn đi về hướng Vệ Chân Ngọc.

Trong núi rừng vắng vẻ, ánh trăng bị đám lá dày đặc làm cho trở nên tán loạn.

Bóng đêm khiến cho thanh âm cùng mùi vị càng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

“Tống đạo hữu”. Một âm thanh quen thuộc vang lên từ phía sau lưng:

“Ngươi tới nơi này làm gì vậy?”

Tống Tiềm Cơ nhìn thấy bóng dáng nghiêng nghiêng cao lớn của Vệ Chân Ngọc.

Chỉ một mình hắn sao?

Cái mũi của Tống Tiềm Cơ khẽ nhúc nhích.

Gió đêm cuốn lên một góc áo choàng của Vệ Chân Ngọc, thổi tới một chút mùi hương thơm ngọt quen thuộc.

Nó chỉ lóe lên trong khoảnh khắc rồi biến mất.

Là hơi thở của mị yêu kia.

Hắn vậy mà lại đi gặp mị yêu sao?

Vệ Chân Ngọc hơi híp mắt, ngữ khí trở nên nghiêm túc hơn:

“Tống Tầm?”

Gió đêm hơi lạnh, đám lá rụng xào xạc. Phiến lá đang từ từ rơi xuống trước mắt hắn chợt nổ thành bột phấn.

Tống Tiềm Cơ nghĩ thầm, ngươi hung dữ với ta như vậy làm gì, nhưng trên mặt vẫn làm ra vẻ thành thật, sợ hãi, nhằm giữ thể diện cho Vệ Chân Ngọc.

Hắn vội vàng quay đầu lại, lui về phía sau hai bước, chỉ lên trời:

“Vốn là muốn đi ngắm trăng, ai ngờ lạc đường”

“Đẹp không?”

Tống Tiềm Cơ nói:

“Không tệ”

“Tống đạo hữu bôn ba cả ngày dài, vậy mà vẫn còn tinh thần đi ngắm trăng như vậy. Không bằng ngày mai cùng tham gia giết yêu thú với chúng ta đi”. Vệ Chân Ngọc chậm rãi nói.

Tống Tiềm Cơ nhẹ gật đầu:

“Cũng được”

Lấy thói quen đa nghi của người này, càng nói nhiều càng dễ mắc sai lầm.

Vệ Chân Ngọc tức giận:

“Được cái gì mà được, ta để ngươi đi chịu chết ngươi cũng đi sao?”

Tống Tiềm Cơ không còn lời nào để nói, nghĩ thầm, Vệ Chân Ngọc bình thường tuyệt đối sẽ không nói nhiều như vậy với một vị phù tu xa lạ, cảm xúc của hắn lúc này rất không ổn định, hơn phân nửa là bởi vì mới vừa rồi gặp mị yêu kia.

Lúc trước, Vệ Chân Ngọc giết rất nhiều rắn, tất nhiên là đã phá vỡ được ảo giác mị hoặc, tại sao giờ lại muốn nhìn lại như vậy?

“Trước đây ta có quen biết một người”. Vệ Chân Ngọc đột nhiên cười.

“Cái gì?”. Tống Tiềm Cơ ngẩn ra, đề tài xoay chuyển cũng quá nhanh đi.

Vệ Chân Ngọc ngước nhìn ánh trăng, nhẹ giọng thở dài, như đang lâm vào hồi ức:

“Thời điểm không có vấn đề gì, tính tình của hắn rất tốt, hắn lúc nào cũng luôn mồm nói ‘không sai biệt lắm, đều có thể, hiểu một chút’, ngươi sẽ thấy hắn đối đãi với mọi người cực kì tốt, hơn nữa hắn đối xử với ngươi như huynh đệ. Nhưng nếu giữa các ngươi có sự bất đồng quan điểm, hắn lập tức sẽ phủi sạch quan hệ cùng với ngươi, không lưu lại nửa phần tình nghĩa, giống như ngươi chưa từng xuất hiện qua vậy”

Tống Tiềm Cơ nói:

“Ồ, trên đời còn có loại người như vậy sao?”

Nụ cười trên khuôn mặt Vệ Chân Ngọc chợt tắt, thay vào đó là sự lạnh lẽo bao phủ:

“Ngươi cùng hắn có chút giống nhau”

Đầu óc Tống Tiềm Cơ liền ‘Ong’ lên một tiếng, tên nhãi ranh chết tiệt này đang bôi nhọ ta.

Hơn nữa, còn ở trước mặt một tên phù sư chỉ như bèo nước gặp nhau này mà mắng xéo ta.

Mạnh Hà Trạch còn là người chân thành chính trực gấp mười lần so với ngươi. Tâm tư của Kỷ Thần còn đơn thuần hơn ngươi cả trăm lần.

“Ngươi biết người đó là ai không?”

Tống Tiềm Cơ nghĩ thầm, ta không có hứng thú biết.

Vệ Chân Ngọc đang muốn mở miệng, sắc mặt khẽ biến đổi.

Có tiếng người kêu thảm thiết, bởi vì khoảng cách quá xa, thanh âm liền trở nên mơ hồ, nhưng vẫn có thể nghe ra được sự thê lương trong tiếng kêu đó.

Vệ Chân Ngọc quay lại, lao nhanh về hướng tiếng kêu phát ra.

Tống Tiềm Cơ nghĩ thầm, tiểu tử này còn chưa đủ đa nghi, nếu hắn cứ một mình tiến đến như vậy, vạn nhất đây chỉ là bẫy rập do địch nhân dựng lên để dẫn dụ hắn thì phải làm sao bây giờ.

“Tại sao ngươi lại đi theo ta?”. Vệ Chân Ngọc dừng bước, nhìn về phía vị phù sư đang thở hổn hển ở đằng sau, chau mày nói.

“Ta, ta muốn cùng Vệ vương nhìn xem”

Vệ Chân Ngọc cười nhạo:

“Với tu vi của ngươi, có thể nhìn thấy rõ được sao?”

Tống Tiềm Cơ lắc đầu:

“Đương nhiên không nhìn thấy rõ”

Vừa dứt lời, hắn liền vận khởi linh lực, nhìn thấy rõ ràng nước sông đang dâng trào, có một bóng người đang trôi nổi giữa sông, bị sóng lớn nuốt chửng rồi lại trồi lên, lúc chìm lúc nổi, lặp đi lặp lại liên tục.

Lại nhìn sang trận tuyến, vừa phức tạp lại vừa tinh vi, hơn nữa còn có chút quen mắt.

Tống Tiềm Cơ dọc theo trận tuyến nhìn về phía trước, thấy một bóng người càng quen mắt hơn.

Là Kỷ Thần đang ngồi một mình bên vách núi, đung đưa hai chân, Tống Tiềm Cơ ngưng thần lắng nghe, bóc tách âm thanh người kia ra khỏi tiếng nước.

“Triệu Nhân đạo hữu, ngươi cũng đã ngâm mình hai ngày hai đêm rồi, cũng sắp rời khỏi đây được rồi”. Kỷ Thần nói.

Triệu Nhân lúc này đã nước mắt nước mũi giàn giụa, lúc thì cầu xin:

“Ngươi giết ta đi, cho ta được chết một cách thoải mái đi”

Lúc thì lại nguyền rủa một cách ác độc:

“Hôm nay, ngươi ở chỗ này hành hạ ta đến chết, nhất định sẽ có người thay ta báo thú”

Tống Tiềm Cơ như bị sét đánh, bóng dáng Kỷ Thần chiếu vào trong mắt hắn, cùng với kiếp trước mơ hồ trùng khớp.

Xong rồi, hỏng rồi.

Sớm biết có ngày hôm nay, đêm đó, lúc mình tra tấn Triệu Nhân, không nên để cho Kỷ Thần nhìn thấy.

Mà vị Mạnh Hà Trạch chính trực kia lúc này lại đang ôm kiếm dựa vào thân cây gần đó, trên mặt mang theo vẻ quen thuộc và chán ghét:

“Chậc, ngươi xong việc chưa vậy?”

Tống Tiềm Cơ thấy vậy không khỏi lảo đảo lùi một bước, lẩm bẩm:

“….Lại hỏng nữa rồi”

Vệ Chân Ngọc nhanh tay đỡ lấy hắn:

“Đau chân sao?”

Hết chương 287.
Bình Luận (0)
Comment