Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 286 - Chương 286. Quần Hùng Tụ Hội (3)

Chương 286. Quần hùng tụ hội (3)
Chương 286. Quần hùng tụ hội (3)

Đám người Lục Chu vừa tiến về phía trước vừa dọn dẹp chướng ngại vật trên đường, cầm theo đao kiếm trên tay, lúc bổ, lúc chém, dọn sạch đám dây leo trên đường, giống như những người quét dọn đường phố ở trước cửa phủ tiên quan.

Trương Hầu chạy qua chạy lại như điên, kéo yêu thú về hội hợp cùng với đội ngũ ngân giáp chiến đấu, giống như một vị tiểu đệ đưa rau cần cù chăm chỉ.

Y tu mở to túi trữ vật ra, trận sư khua chiếc xẻng nhỏ trong tay, đào lên linh thảo cho vào trong túi trữ vật, giống như những cô nương đang hái nấm trong thôn.

Ngẫu nhiên có đội ngũ của môn phái nhỏ đi qua, trông thấy đội ngũ ngân giáp liền lùi về sau, vội vàng thay đổi tuyến đường.

Đội ngũ tán tu hưởng thụ ánh mắt của người qua đường, đi trong rừng rậm không khỏi sinh ra cảm giác phô trương, tự hào, thật là đắc ý.

Tống Tiềm Cơ lấy ra mấy tấm bùa hộ mệnh, giấu ở trong tay áo.

Tên kiếm tu nhìn thấy hắn liền nổi giận:

“Ngươi cứ lảng vảng ở chỗ này làm gì vậy, chắn mất tầm nhìn của ta rồi”

Đột nhiên cảm thấy sau lưng có chút nặng, tiểu Tống từ trước đến nay luôn thành thật nhút nhát vậy mà lại chụp vào phía sau lưng của hắn:

“Các ngươi cứ tiếp tục đi, ta chỉ tùy tiện nhìn chút xem sao thôi”

Tên kiếm tu không khỏi sửng sốt, muốn mắng hắn nhưng vừa mở miệng ra đã thấy hắn chạy tít phía xa rồi.

Tống Tiềm Cơ đều dán lên lưng của mỗi người trong đội ngũ tán tu một tấm phù, hắn làm một cách thật bí mật.

Hắn đã có thể xác định, Vệ Chân Ngọc đi tới rừng chướng khí này, không phải vì linh thảo hay yêu đan mà là muốn tiến vào địa cung trong Huyết Hà Cốc.

Cầu phú quý trong nguy hiểm, kiếp trước hắn cũng từng đi thăm dò một chuyến.

Khuôn mặt Vệ Chân Ngọc không mang theo chút biểu tình nào, hắn bước đi nhanh chóng.

Hắn có thói quen luôn luôn cảnh giác, luôn muốn duy trì lực thống trị tuyệt đối,  không chỉ là đối với người bên ngoài mà là ngay cả đối với đội ngũ của chính mình.

Hắn nhìn về phía sau, chỉ thấy mọi người ai nấy đều đang khẩn trương hối hả, duy nhất chỉ có cái tên phù sư kia là dọc đường đi lúc nào cũng mỉm cười.

Hắn rốt cuộc đang cười cái gì vậy chứ?

Vệ Chân Ngọc làm một thủ thế, truyền âm hai câu cho Lý Thứ Khuyển.

Không lâu sau, Tống Tiềm Cơ thấy Lý Thứ Khuyển nhiệt tình tiến về phía hắn chào hỏi, đi ở bên cạnh hắn.

“Tống đạo hữu cũng là tu sĩ có xuất thân phàm nhân giống như ta, không biết quê nhà của ngươi ở đâu?”

“Bình Ninh trấn, chỉ là một địa phương nhỏ thôi”

“Tống đạo hữu bái ai làm thầy vậy?”

“Ta chưa từng bái sư, tất cả bản lĩnh đều là tự học”

“Vì sao ta thấy Tống đạo hữu luôn cười như vậy?’

“Ồ, chỉ là ta thích cười thôi. Xem cây xem hoa liền sẽ cười, đọc tên của ngươi ta cũng cười”

Lý Thứ Khuyển căng da đầu muốn tiếp tục tìm lời để nói, chợt nghe thấy vị phù sư kia nói tiếp:

“Ta thấy ngươi nói chuyện rất hợp ý, ta tặng ngươi mấy tấm phù chú do ta tự vẽ này”

Lý Thứ Khuyển vốn muốn cự tuyệt, Vệ vương cũng hiểu về phù đạo, phù sư trong đội bọn ho là được Vệ vương chỉ dạy, tất nhiên phải lợi hại hơn nhiều so với đối phương.

“Cất để dự phòng, đừng ghét bỏ”. Tống Tiềm Cơ mạnh mẽ nhét mấy tấm phù vào trong lòng ngực hắn.

Lý Thứ Khuyển lại nghĩ, dù sao hắn cũng chỉ là người ngoài nghề, cầm mấy tấm phù này cũng nhìn không rõ môn đạo.

Nhưng nếu đem về cho Vệ vương tận mắt nhìn thấy, có thể sẽ nhìn ra được gốc gác của người này như thế nào:

“Vậy liền đa tạ đạo hữu”

Mắt hắn lộ ra vẻ cảm kích, sau đó liền cầm búa chú trở về phục mệnh.

Sự chú ý đặc biệt này khiến cho các tán tu khác hâm mộ không thôi.

Đến đêm khuya, mọi người sôi nổi vây quanh bên người Tống tiềm Cơ mà đánh giá hắn, ý muốn tìm ra được chỗ bất phàm của hắn.

Nhưng Tống Tiềm Cơ lại bị Lý Thứ Khuyển lôi đi nấu nướng, lần này là để nướng thịt thú.

“Chờ ra khỏi bí cảnh, ta cũng sẽ đi bái một vị sư phụ, học thật tốt một hai thứ gì đó”. Vị trận sư béo mập nhìn làn khói nhẹ lượn lờ trên giá nướng, xoa xoa bụng.

“Bái sư sao? Vậy còn không bằng nương tựa dưới trướng Vệ vương”. Đội trưởng Lục Chu nói.

Hôm nay, bọn họ được phân chia linh thảo quý hiếm, da lông linh thú. Lý Thứ Khuyển còn đại biểu Vệ Chân Ngọc phát cho mỗi người một kiện pháp khí cấp thấp, coi như là phần thưởng. Mọi người ai nấy đều cảm thán, Vệ vương đúng là thưởng phạt phân minh, ra tay hào phóng. Hôm qua không xuất lực liền chỉ được phân chia chút linh thảo, hôm nay dốc sức liền có thêm thu hoạch, có thể thấy, làm thủ hạ dưới trướng Vệ vương, làm nhiều sẽ được nhiều, không làm thì sẽ không được gì cả.

Y tu nói:

“Đúng vậy, tán tu muốn bái sư học nghệ cũng không hề dễ dàng chút nào, không bằng đến nương nhờ Vệ vương hoặc Tống vương”

Trận sư mập lắc đầu:

“….Ý ta là muốn bái một vị đại sư phụ trong tửu lâu, học một hai món đồ ăn ngon là được”

Không khí liền trở nên trầm mặc. Sau một lúc lâu, vị kiếm tu mới phun ra ba chữ:

“Có đạo lý”

Khóe mắt Tống Tiềm Cơ vẫn chú ý tới chỗ của Vệ Chân Ngọc, thấy đối phương chỉ ăn một miếng thịt nướng, biểu tình vẫn hết sức lãnh đạm.

Hắn không khỏi nhíu mày, ta nấu ăn thật sự khó ăn như vậy sao? Tại sao người khác đều ăn được, chỉ có ngươi là thấy không hợp khẩu vị.

Lại thấy Vệ Chân Ngọc phủi phủi áo choàng, một mình đi vào trong rừng giống như tối hôm qua.

Tống Tiềm Cơ đứng lên:

“Ta đi dạo một chút”

Đội trưởng Lục Chu thản nhiên đáp:

“Về sớm một chút”

Mọi người đều biết hắn nhát gan, cho nên sẽ không đi quá xa.

Hết chương 286.
Bình Luận (0)
Comment