Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 302 - Chương 302. Ngắt Một Đoá Sen (2)

Chương 302. Ngắt một đoá sen (2)
Chương 302. Ngắt một đoá sen (2)

Tống Tiềm Cơ và Vệ Chân Ngọc cùng lúc phát động, lúc này hai người đều ở trên không trung, kiếm quang của Vệ Chân Ngọc đâm thẳng vào sau lưng Tống Tiềm Cơ

Tống Tiềm Cơ phất tay áo, không có thời gian giải thích với Vệ Chân Ngọc

Trong Tử Phủ của hắn đã có Bất Tử tuyền, là chí bảo có sinh cơ mạnh nhất, thuỷ hoả trời sinh đã tương khắc, không thể dung nạp thêm ‘Bất tận hoả’ có khả năng thiêu đốt vạn vật được nữa

Tịnh bình chấn động không ngừng, giục hắn mau đi

Đám linh hồn đang làm công trong giới vực cảm thấy nhiệt độ ruộng lúa tăng lên, đều mắng hắn đang giở trò quỷ gì vậy

Nước có thể làm lợi cho vạn vật mà không tranh với bất kỳ vật nào, Bất tử tuyền đã có ý nhường một bước

Bất tận hoả giống như bị khiêu khích, sự phẫn nộ tích tụ cả ngàn năm không thể khống chế, như núi lửa phun trào

Hoả trì đột nhiên bùng lên từng đợt, lưỡi lửa giống như trường long, xông thẳng về hướng Tống Tiềm Cơ

Nhìn qua có vẻ như Bất tận toả đến vì hắn, chủ động chọn hắn

Thế công của Vệ Chân Ngọc lại càng gấp gáp hơn

Trước có lửa tím, sau có kiếm quang, đám linh hồn làm công trong giới vực thì mắng mỏ

“Đừng mắng ta, muốn mắng thì đi mà mắng Tiển Kiếm Trần!”

Tống Tiềm Cơ đang bận trước bận sau cũng không quên bớt chút thời gian mắng lại

Ban nãy lúc Vệ Chân Ngọc nhảy xuống, linh châu trong tay áo hắn chợt lập loè, sau lại quay về vẻ ảm đạm

Hắn sợ hãi bừng tỉnh, thả ra thần thức tra xét

Dưới hồ có khắc truyền tống trận, có lẽ là để tiện cho người truyền thừa sau khi lấy được truyền thừa xong có thể rời khỏi nơi này

Dọc đường tiến vào đây cũng không gặp ai khác, người hắn muốn giết chỉ có thể đang ở phía bên kia của trận truyền tống phía dưới hồ

Do là tùy cơ truyền tống nên nơi hạ xuống sẽ biến hoá, hắn không thể bỏ lỡ thời cơ, cho nên chỉ có thể lập tức nhảy xuống hỏa trì

Việc này khiến hắn vừa kinh ngạc lại vừa tức giận

Cái tên Tiển Kiếm Trần khốn nạn này, rốt cuộc muốn hắn giết bao nhiêu người đây? Không cho thêm tiền sao?

“Tống Tầm, ngươi có lẽ cũng biết, Bất tận hoả chỉ có thể truyền cho một người!”

Kiếm quang của Vệ Chân Ngọc bị chặn lại nhưng hắn lại không tức giận, ngược lại cảm thấy vốn nên như thế

Người này che giấu tu vi, một đường đi theo hắn, tất nhiên là có ý đồ riêng, nếu đã không phải vì ám sát, thì chỉ còn mưu đồ với chí bảo là hợp lý nhất thôi

“Ta biết”

Tống Tiềm Cơ dứt khoát dừng lại

Bất tận hoả bị Bất Tử tuyền của hắn chọc giận, giờ đang ở vào trạng thái thô bạo nhất

Giờ mà muốn nó rời khỏi hồ, tất nhiên sẽ bị công kích mãnh liệt

Hắn có Bất Tử tuyền hộ thân, nhưng Vệ Chân Ngọc không có

Hai người đứng đối diện nhau, ở giữa là cánh hoa sen tím đang bùng cháy, vô cùng mĩ lệ

Tống Tiềm Cơ thở dài, coi như ta nợ ngươi vậy, trên mặt hắn lộ ra nụ cười:

“Nơi này hiện giờ chỉ còn hai chúng ta, nó không chọn ta thì sẽ chọn ngươi, tỷ lệ đều nhau, ngươi có muốn đánh cược không?”

“Cược gì?”

Vệ Chân Ngọc hỏi

“Cược mệnh thôi. Ta thay ngươi làm tốt thí suốt cả một đường, lần này cũng nên do ta dò đường trước”

“Được”

Vệ Chân Ngọc chầm chậm gật đầu, giống như một vị vương giả kiêu ngạo:

“Vậy để ngươi lên trước”

Mắt thấy Tống Tầm vươn tay ra muốn chạm vào đoá sen, sắc mặt biến hoá hết đỏ lại trắng, mồ hôi trên trán tuôn ra như mưa, giống như đang nhẫn nhịn thống khổ

Vệ Chân Ngọc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hắn, phảng phất như một khắc tiếp theo đối phương sẽ bị đốt thành tro

Thế nhưng không

Ngón tay thon dài của Tống Tầm cuối cùng cũng chạm được vào rễ của Bất tận hoả, nhẹ nhàng gập lại, đem nó hái ra từ trong hoả trì, chỉ như đang hái một đoá hoa sen bình thường

Bất tận hoả phẫn nộ giãy giụa trong tay Tống Tiềm Cơ, tia lửa bạo liệt, vang lên tiếng lách tách, lại bị Bất Tử tuyền của Tống Tiềm Cơ bao phủ trong lòng bàn tay áp chế xuống

 Tiếng gầm phẫn nộ của Bất tận hoả vang vọng không dứt trong tử phủ của hắn, Bất tử tuyền cũng không chịu yếu thế, xông thẳng ra ngoài Tịnh bình, dội một dòng nước lạnh thấu tim gan lên đối phương

Vệ Chân Ngọc chỉ thấy Tống Tầm nhẹ nhàng ngắt hoa, trong nháy mắt chẳng còn biểu cảm gì, ánh mắt thâm sâu:

“Là ta cược thua rồi”

Đối phương chiếm được hoa, sắc mặt tái nhợt, không vội rời đi mà lại mỉm cười:

“Ngươi chưa từng thua”

Chỉ thấy người kia giơ tay, ném Bất tận hoả ra

Vệ Chân Ngọc nghe vậy cảm thấy như bị sét đánh, theo bản năng tiếp lấy hoa sen nhưng lại chẳng thèm nhìn nó

Quá khứ giống như một trận mưa sao băng, lần lượt hiện ra trước mắt

Trong đêm mưa to gió lớn đó, từng có người nói với hắn:

“Ngươi chưa từng thua”

Giống nhau như đúc

Sao có thể giống nhau như vậy?

Một đạo điện quang bổ ra trong não Vệ Chân Ngọc, hắn vươn tay ra, ra sức tiến về phía trước, muốn túm lấy góc áo của người kia

Nhưng bất tận hoả trong tay hắn vẫn đang thiêu đốt, từ ngực thiêu đốt đến tử phủ, khiến hắn không động đậy nổi, cảnh tượng trước mắt trở nên vặn vẹo

Thân ảnh kia mơ hồ đến cực điểm, chớp mắt đã bị biển lửa nhấn chìm

“A ——”

……..

Trong lòng Tống Tiềm Cơ mắng Tiển Kiếm Trần một tiếng, cả người xuyên qua truyền tống trận dưới đáy hồ, rơi xuống một vùng tuyết trắng

Nơi sâu nhất trong động băng, vách tường bốn phía trơn bóng như gương. Từ cực nóng tới cực lạnh, Tống Tiềm Cơ không kìm nổi mà hắt hơi

“Kẻ nào?!”

Một tiếng quát lớn vang lên

Không lâu sau, ba bốn vị tu sĩ trẻ tuổi vội vàng chạy qua, bọn họ mang theo thần sắc cảnh giác, y phục trên người rách nát, hơi có vẻ chật vật nhưng vẫn có thể mơ hồ nhận ra là cách ăn vận của thư sinh Thanh Nhai

“Không phải chứ”

Tống Tiềm Cơ lẩm bẩm, hắn nhìn về hướng cửa động

Mọi việc đều đã dần bị thay đổi rồi, chẳng lẽ Tử Dạ Văn Thù vẫn bị vây trong động băng như kiếp trước sao…

Hết chương 302.
Bình Luận (0)
Comment