“Không biết vị đạo hữu này thuộc môn phái nào, từ đâu đến đây? Không biết có phải đã đi nhầm chỗ rồi không?”. Vị tu sĩ dẫn đầu cẩn thận lựa lời hỏi.
Trong tay mọi người đều đang cầm lấy pháp khí, vẫn duy trì khoảng cách ba bốn trượng với Tống Tiềm Cơ.
Tống Tiềm Cơ vừa mới bị Bất Tận hỏa đốt qua, bàn tay trở nên sưng đỏ đau nhức, cũng lười không muốn giải thích gì nhiều:
“Viện Giám của các ngươi hiện tại có ở đây không? Mau mang ta đi gặp hắn”
Một người không rõ lai lịch, không biết từ đâu chui ra, đột nhiên lại muốn gặp Viện Giám sư huynh, nhóm Thanh Nhai thư sinh đưa mắt nhìn nhau, không biết nói gì.
Tống Tiềm Cơ thấy vậy liền hô to:
“Tử Dạ Văn Thù, ngươi có ở đây không ---------”
Trong băng động tràn ngập những cây băng nhọn, giống như một màn che thật lớn màu trắng, tiếng hô to của Tống Tiềm Cơ vang vọng thật lâu, mãi không ngừng, khiến cho vụn băng rơi xuống rào rào.
“Ngươi muốn làm gì vậy? Đứng lại”. Thư sinh dẫn đầu tức giận.
Tống Tiềm Cơ tiếp tục đi về phía trước, giống như không nhìn thấy bọn họ đang vận sức chờ phát động pháp khí vậy, tư thế thả lỏng, mở ra đôi tay đang trống trơn thể hiện sự hữu nghị:
“Ta là bằng hữu của Viện Giám, hắn gọi ta tới đây để hỗ trợ hắn, các ngươi đang gặp phiền toái đúng không. Chờ ta gặp được hắn rồi, hắn sẽ giải thích cho các ngươi”
Chúng thư sinh theo vách tường băng lùi dần về phía sau, trên mặt tràn đầy nét hoài nghi, truyền âm thương lượng với nhau.
Án chiếu theo tính cách của Viện Giám sư huynh, thật sự không giống như người sẽ truyền tin để xin trợ giúp.
Mà dù cho có muốn truyền tin thì hắn cũng có thể truyền tin cho ai được chứ? Chưa từng nghe nói hắn có bằng hữu ngang hàng.
Nhưng người trước mắt này có dáng vẻ gầy yếu, bộ dạng cũng bình thường không có gì đặc sắc, giống như mới bò ra từ trong đống lửa vậy, cả vạt áo lẫn cổ tay áo đều bị đốt thành những động nhỏ cháy đen.
“Cảnh giới chỉ ở Kim Đan, lại đang có thương tích trong người, không có tính uy hiếp. Cho dù hắn mang theo ác ý mà tới, không cần Viện Giám sư huynh động thủ, chúng ta cũng có thể giải quyết được hắn. Mang hắn đi thôi”
Tống Tiềm Cơ nhẹ nhàng đuổi theo bọn họ.
Hắn biết đám thư sinh này đều là những người ăn mềm không thích ăn cứng. Kiếp trước, nhóm người nơi này ghét hắn là tán tu chân đất không biết quy củ, hắn cũng không thích nhóm người này, chỉ chuyên kéo chân sau gây phiền toái cho hắn, hai bên đều không vừa mắt nhau. Trong cùng một băng động như thế này, đã không ít lần xảy ra xung đột.
Ngoại trừ đám người đọc sách của Thanh Nhai, khi đó bên trong động còn có mười mấy nữ tu của Hoa Khê phái, ba đội ngũ tán tu Thiên Tây châu và đệ tử thế gia Diên Thủy quận cùng Phục Dương quận.
Đầy đủ tam giáo cửu lưu, hắc bạch lưỡng đạo, đúng là ngư long hỗn tạp.
Đường hầm trong động dày đặc như tơ, ngang dọc đan xen, chỗ rộng nhất có thể chứa đựng được cả trăm người, chỗ hẹp nhất thì chỉ có thể từng người một khom người đi qua.
Khắp bốn phương tám hướng chỉ có duy nhất một loại màu sắc, đi mãi nhìn mãi cũng không tránh khỏi bực bội.
Ở bên ngoài động, hơn trăm con mị yêu ngàn năm tuổi cứ quanh quẩn mãi không đi, giống như hổ rình mồi. Phía bên trong động, một đám tu sĩ nhân loại vết thương chồng chất, đề phòng lẫn nhau, lục đục với nhau.
Có người thì cho rằng không nên tiếp tục hướng về chỗ sâu bên trong động dò đường nữa:
“Bên trong nhất định còn có thứ lợi hại hơn đám mị yêu ngoài kia, như vậy chúng nó mới không dám tiến vào đây”
Có người muốn đi vào thử vận may:
“Vào không được, ra cũng không được, chẳng lẽ cứ ở chỗ này chờ chết sao?”
“Chờ Tử Dạ Văn Thù của Thanh Nhai dưỡng thương thật tốt, giết ra một con đường, tất nhiên sẽ đem chúng ta thoát khỏi đây. Chúng ta chỉ cần đi theo sát đội ngũ Thanh Nhai là được”
“Nhưng Tống Tiềm Cơ kia chắc chắn sẽ không muốn chúng ta an toàn thoát khỏi đây. Nếu như giữa đường, hắn đem chúng ta làm mồi nhử đám mị yêu kia thì phải làm sao. Không bằng trước diệt trừ Tống Tiềm Cơ, được không?”
“Không được. Mị yêu mỗi đêm đều tiến vào tấn công một lần, chúng ta còn phải dựa vào hắn cùng Tử Dạ Văn Thù canh gác”
“Hắn và Tử Dạ Văn Thù cũng chỉ là nửa đường gặp nhau, cũng không phải đồng lòng nhất trí, không bằng trước hết chúng ta nghĩ biện pháp buộc hắn đi ra ngoài, dẫn dắt mị yêu rời đi”
Ở đoạn thời gian này, Tống Tiềm Cơ đã gặp được đủ các loại thủ đoạn cùng cám dỗ.
Hắn bị làm phiền đến mức, kể cả khi đả tọa cũng đem kiếm dựng ở bên người, bất luận là người nào tới gần, đều sẽ bị kiếm khí của hắn đả thương. Kể từ đó, thanh danh của hắn càng trở nên xấu đi.
Mà Tử Dạ Văn Thù giống như một pho tượng thần, mang theo kỳ vọng của mọi người trong động, mỗi đêm đều trầm mặc thủ vệ ở cửa động.
Không biết ở một đời này, tình huống trở nên như thế nào. Tống Tiềm Cơ hỏi người thư sinh dẫn đường phía trước:
“Thanh Nhai đạo hữu, hiện tại trong động đang có bao nhiêu người?”
Giọng nói của hắn hết sức khách khí, tu sĩ dẫn đầu nghe vậy liền hơi suy tư rồi nói:
“Người của các phái không ở cùng một chỗ, chỉ thỉnh thoảng liên hệ tin tức với nhau, tính tổng ra chắc khoảng một trăm bốn mươi người”
Tống Tiềm Cơ thầm nghĩ, thật là hay quá đi, còn nhiều hơn so với kiếp trước bốn mươi người nữa.
…..