Tu sĩ dẫn đầu dừng lại ở một ngã rẽ gần cửa động nhất, hướng vào phía trong hành lẽ:
“Viện Giám sư huynh, người này đột nhiên xuất hiện ở trong động, hắn nói muốn gặp ngươi, còn nói là….”
Hai chữ ‘Bằng hữu’ thật sự khó nói nên lời, cho nên hắn đành sửa lại lời nói:
“Nhận thức ngươi…”
“Đưa đến đây được rồi, để ta tự mình đi vào cũng được”. Còn chưa nói xong, Tống Tiềm Cơ đã bước vào bên trong.
“Chậm đã”. Một người duỗi tay ra cản hắn lại, nhưng thân hình của hắn quá nhanh, giống như một cái bóng vậy.
“Ta biết rồi”. Trong động vang lên âm thanh của Tử Dạ Văn Thù.
Lối vào khá nhỏ hẹp, Tống Tiềm Cơ đi qua hai ngã rẽ, trước mặt liền trở nên trống trải rộng rãi hơn.
Căn mật thất bằng băng do tự nhiên tạo ra này dài rộng khoảng mười trượng, không có bằng đọng thành thác hay thành những mũi nhọn mà bốn phía vách tường đều bóng loáng.
Tử Dạ Văn Thù mặc áo đen, tóc đen, ngồi đả tọa phía trên mặt băng, đuôi lông mày và lông mi kết một lớp băng mỏng nhỏ, giống như một bức tượng đá đen nhánh bị đông cứng lại trong băng tuyết.
Môi hắn thâm đen, miệng vết thương ở vai trái có màu xanh tím, máu từ miệng vết thương chảy ra bị đục và có mùi hồ tiêu.
Tống Tiềm Cơ vừa nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, nhịn không được cười lạnh:
“Lại đem chính mình biến thành như vậy. Thật vĩ đại mà, hai đời đều không quên sơ tâm đúng không”
Tử Dạ Văn Thù giương mắt lên nhìn hắn, ánh mắt lạnh băng, duỗi tay ra nắm lấy Tuyết Nhận đao.
Trong lòng Tống Tiềm Cơ không khỏi mặc niệm, “Ta không phải tới đây để cãi nhau, đời này sẽ không cãi nhau, cãi nhau sẽ không giải quyết được bất cứ chuyện gì”
“Ngươi trúng viêm độc của hỏa thiềm, giải độc đan ngươi mang theo cơ bản là không có tác dụng. Vạn vật đều do trời sinh đất dưỡng, vỏ quýt dày sẽ có móng tay nhọn. Dính độc bên trong bí cảnh thì phải dùng đồ vật bên trong bí cảnh mới giải được. Băng Diệp thảo mọc ở chỗ sâu bên trong huyệt động chính là thuốc giải độc cho thứ này”
Tử Dạ Văn Thù hỏi:
“Ngươi là ai?”
Hắn nắm chặt đao, không có ý định cho đối phương lại gần.
Rõ ràng, những lời hắn vừa nói, Tử Dạ Văn Thù một chữ cũng không tin.
Trong tình huống như thế này, thật sự rất khó lừa gạt được Tử Dạ Văn Thù.
Tống Tiềm Cơ thở dài, dán một tấm che chắn phù lên trên cửa động, ngăn cách thần thức của những người ngoài động nhìn trộm. Hắn gỡ vòng tay xuống:
“Là ta”
Thân hình Tống Tiềm Cơ liền trở nên cao lớn lên, ngũ quan, khí tức, tu vi cũng đồng loạt biến hóa, cuối cùng hiện ra tướng mạo sẵn có của Tống Tiềm Cơ.
Đuôi lông mày của Tử Dạ Văn Thù khẽ động, hơi có chút kinh ngạc, nhưng hắn vẫn không hề dao động chút nào:
“Tự chứng minh đi”
Tống Tiềm Cơ hiểu rõ ý của đối phương: Điều này chỉ chứng minh được khuôn mặt kia của ngươi là giả, không thể chứng minh ngươi chính là Tống Tiềm Cơ.
Tống Tiềm Cơ lấy ra một cái hộp nhỏ:
“Đây là hộp chứa đựng Họa Xuân sơn của Thư Thánh, cam đoan không phải giả, ngươi mở ra mà xem”
Tử Dạ Văn Thù không tiếp nhận.
Tống Tiềm Cơ nghĩ thầm, hắn nhất định là phòng bị bên trong hộp có chứa ám khí:
“Lần trước trên Càn Khôn Điện ở Hoa Vi Tông, ta ăn cua ngâm rượu nên bị say, đã tìm ngươi để mượn Ngọc Phượng tiêu, đã từng nói sau này có thời gian rảnh sẽ dạy cho ngươi, ngươi còn nhớ rõ không?”
“Người biết điều này rất nhiều, không đủ để chứng minh”. Tử Dạ Văn Thù nói.
“Nửa năm trước, ta cho người đưa đặc sản địa phương tới Thanh Nhai cho ngươi, đó đều là những chủng loại mới do Thiên Cừ lai tạo ra, có loại măng vừa giòn vừa mềm, ngươi ăn xong còn viết hồi âm cho ta, nói loại này sau khi ướp ăn càng ngon hơn”
Tử Dạ Văn Thù vẫn trầm mặc, giống như đang suy xét xem chuyện này có người nào khác biết nữa không.
Tống Tiềm Cơ xoay người định rời đi:
“Ngươi nếu không tin cũng không sao. Hiện tại ta liền đi ra ngoài hô to, Viện Giám Thanh Nhai ngoại trừ việc thích viết nhật kí, sẽ còn ở mặt sau của giấy viết thư vẽ hai cái tiểu nhân đánh nhau. Chờ sau khi ta rời khỏi Huyết Hà cốc, ta sẽ cho toàn Thiên Cừ, không, toàn Tu Chân giới biết đến chuyện này”
Tử Dạ Văn Thù:
“….Đủ rồi”
Hắn dừng lại một chút, hơi thở đang căng chặt cũng được thả lỏng rất nhiều:
“Đó là đao phổ hóa giải chiêu thức”
Không phải ‘Tiểu nhân đánh nhau’.
Ngoại trừ Thiên Cừ Vương – Tống Tiềm Cờ, còn có người nào vô lại như vậy nữa.
“Ngươi tin là tốt. Ta tới đây là muốn giết một người, hắn đang ẩn náu ở gần nơi này. Thời điểm ta động thủ, ngươi dẫn mọi người tránh xa một chút, được không?”. Tống Tiềm Cơ hỏi.
Án chiếu theo tính cách của Tử Dạ Văn Thù, nếu như hắn cùng với người khác bị rơi vào khốn cảnh, hắn sẽ cho rằng bởi vì mình có tu vi mạnh nhất, liền phải có trách nhiệm bảo hộ những người khác, để cho bọn họ không bị tổn hại.
Nếu Tống Tiềm Cơ không nói rõ ràng, đến khi động thủ, đối phương nhất định sẽ tìm cách ngăn cản hắn. Như vậy giữa hai người bọn họ tất sẽ nổ ra một cuộc chiến.
Hắn nếu nói cho Tử Dạ Văn Thù biết, lấy sự ít nói, không thích nhiều chuyện của đối phương, tuyệt đối sẽ không tiết lộ thân phận của hắn cho người khác biết.
Tử Dạ Văn Thù rũ mắt nhìn chằm chằm vào cánh tay đang sưng đỏ của hắn:
“Ngươi gặp phải chuyện gì vậy?”
“Kể ra thì dài lắm, để khi khác đi”. Tống Tiềm Cơ lắc đầu:
“Ta đi trước tìm thuốc giải cho ngươi đã”