Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 305 - Chương 305. Rời Bỏ Ruộng Đồng Quê Hương (1)

Chương 305. Rời bỏ ruộng đồng quê hương (1)
Chương 305. Rời bỏ ruộng đồng quê hương (1)

“Chờ vết thương khỏi hẳn rồi hẵng đi”

Tử Dạ Văn Thù nói.

Tống Tiềm Cơ vung vẩy hai tay, ý bảo không có việc gì:

“Chỉ là vết thương ngoài da thôi”

Hắn mới nãy tiếp xúc vào Bất Tận hoả, cho nên Bất Tử tuyền liền cáu kỉnh, hiện giờ cứ chậm rì rì mãi mà không chịu trị thương cho hắn.

Để lại chút vết thương cho Bất tử tuyền nhìn cho nguôi giận vậy.

Có sinh tất sẽ có tử, có nguồn nước làm sinh sôi vạn vật tất sẽ có ngọn lửa thiêu đốt cả đất trời.

Ở phía bên này, hắn mới từ trong biển lửa tiến đến động băng. Ở phía bên kia, Vệ Chân Ngọc vẫn còn trẻ tuổi, dù là tu vi hay bản lĩnh đều không bằng kiếp trước, vậy mà đã có được Bất Tận hoả, xem ra còn phải chịu không ít cực khổ.

Tử Dạ Văn Thù không khuyên nữa, chỉ ném ra một vật:

“Cầm đi”

Tuyết Nhận Đao đen nhánh bay qua giữa không trung, mang theo hàn ý lạnh lẽo, rơi vào trong lòng Tống Tiềm Cơ.

Tống Tiềm Cơ hơi kinh ngạc, cầm thanh đao lên ước lượng thử, thấy nó khá nặng.

Xem ra đối phương thấy hắn không đeo pháp khí, trên người lại đang bị thương, dáng vẻ chật vật, tưởng rằng tình hình bên hắn không ổn, lo hắn không đánh lại nổi yêu thú cộng sinh với Băng Diệp thảo, cho nên liền cho hắn mượn đao phòng thân.

Tống Tiềm Cơ vốn muốn nói không cần, giết gà cần gì dùng đến đao mổ trâu, nhưng lại nhớ tới phe phái phức tạp rắc rối trong động, nghĩ đến tình cảnh của Tử Dạ Văn Thù nên liền cười nói:

“Bản mệnh đao cho mượn dễ thế mà lời hay ý đẹp lại chẳng chịu nói lấy một câu, ngươi không muốn nói gì để cảm tạ ta hả?”

Tử Dạ Văn Thù phun ra hai chữ:

“Đa tạ”

Tống Tiềm Cơ:

“….. Đừng khách sáo”

Tử Dạ Văn Thù dõi theo Tống Tiềm Cơ đi ra khỏi băng thất, nhắm mắt lại đả toạ, mi tâm hơi nhíu lại.

Thật ra khi người này vừa mở miệng nói câu đầu tiên hắn đã cảm thấy quen thuộc rồi.

Tống Tiềm Cơ trước nay nói năng chẳng có phép tắc gì cả.

Viết thư thì oán giận Thực thiết thú phá nát vườn rau của hắn, làm đổ giàn hoa, làm đứt nhánh cây, còn nói, ta đúng là xui xẻo tám đời mới phải nuôi hai cái con tổ tông sống này.

Gửi măng tươi đến còn không quên lắm lời, ngươi được ăn thứ này đúng là phúc khí tu ba đời ba kiếp mới có được đấy.

Nay Tống Tiềm Cơ che giấu thân phận tiến vào bí cảnh, câu đầu nói khi gặp mặt là cười nhạo hắn cả hai đời đều không quên sơ tâm, nói ‘lại biến chính mình thành bộ dạng như thế này’.

Giống như đối phương từng tận mắt thấy hắn bị thương, giống như hai người bọn họ đã quen nhau từ lâu vậy.

Năm ấy, ở sau núi của Hoa Vi Tông, Tống Tiềm Cơ cũng bắt chuyện với hắn như vậy.

Trong những năm tháng qua, chỉ có Tống Tiềm Cơ mới nói những lời không thể hiểu nổi, làm những chuyện cực độ khó hiểu này với hắn.

Phép tắc, quy củ trong tu chân giới, hắn căn bản không nhìn thấy hoặc là chẳng thèm để tâm.

Hắn không cần ra sức ‘nhảy ra’ khỏi cái khung kia, bởi hắn vốn đã nhảy tới nhảy lui trong thiên địa rồi.

Ba năm nay, tu chân giới thay đổi bất ngờ, đại môn phái thế gia chịu phải đả kích trước nay chưa từng có.

Thanh Nhai là Thư Viện, nơi đọc sách vĩnh viễn luôn xa rời khỏi chiến loạn, sẽ không giống như Vệ Vương và Triệu Gia vì tranh đoạt địa bàn mà sống chết đấu pháp.

Nhưng hệ tư tưởng mới trong tu chân giới dần trỗi dậy, Tư biện hội đủ loại đề tài, cãi nhau đến mức loạn xị bát nháo, Thư Viện chính là tâm điểm của cơn bão này, một chiến trường không thấy đao kiếm

(Tư biện hội: tư trong tư tưởng, biện trong biện luận, nôm na là cuộc tranh luận, biện luận về tư tưởng)

Tử Dạ Văn Thù có đôi khi sẽ cảm thấy, bản thân mình và thế giới giống như cách một lớp lưu ly, bên ngoài mỗi ngày đều đấu tranh vì những chuyện mà hắn không thể hiểu nổi.

Sau khi Viện Trưởng biết hắn và Tống Tiềm Cơ có trao đổi thư từ qua lại liền ám thị hắn, hỏi xem Tống Tiềm Cơ ngày sau định thế nào, có muốn chính thức tuyên chiến với Hoa Vi Tông, tranh đoạt Thiên Tây Châu không, có ý kết liên minh với Thư Viện không.

Nhưng Tử Dạ Văn Thù trước nay chưa từng hỏi.

Tống Tiềm Cơ thì có thể có ý tưởng gì?

Mỗi một người trong tu chân giới đều biết thế đạo loạn rồi, chỉ có Tống Tiềm Cơ – người bị người khác nói sớm muộn gì cũng sẽ xưng vương, là đang ở đồng ruộng Thiên Cừ chăm chỉ cày cấy, mỗi một phong thư đều sẽ nghiêm túc viết những điều tâm đắc về việc nở tàn của đám hoa cỏ, cách chọn hạt giống, cải tiến công cụ, nuôi dưỡng Thực thiết thú.

Tử Dạ Văn Thù chỉ là không ngờ rằng ngày này tới sớm như vậy.

Tống Tiềm Cơ bỏ lại ruộng đồng rời khỏi quê hương, hạ nông cụ xuống, cầm pháp khí lên, lẻn vào bí cảnh giết người.

Thiên Cừ ngày sau còn trồng trúc mới không?

….

Đám tu sĩ dẫn đường ban nãy đang đứng nguyên tại chỗ nhìn qua, thấy Tống Tiềm Cơ lông tóc chẳng chút hao tổn mà đi ra, lại còn đem theo cả Tuyết Nhận Đao, ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.

“Ngươi đúng là bằng hữu của Tử Dạ Viện Giám sao?”

Thư sinh dẫn đầu hết nhìn đao rồi lại nhìn người, miễn cưỡng thốt lên.

Tống Tiềm Cơ đi về phía trước:

“Bằng hữu cũ”

Đám người đuổi theo sau, vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Kinh ngạc là vì Tử Dạ Văn Thù vậy mà có bằng hữu thật, vui mừng là vì người này nếu đã là bằng hữu của Tử Dạ Văn Thù, vậy ắt phải có vài phần bản lĩnh, có thể trợ giúp bọn họ thoát khỏi khốn cảnh hiện tại.

“Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, ban nãy là bọn ta có mắt mà không thấy núi cao, đã đắc tội rồi, đạo hữu xin đừng trách mắng!”

“Không biết phải xưng hô với đạo hữu thế nào? Sư phụ là vị nào? Tu thuật pháp gì?”

Tống Tiềm Cơ đáp:

“Tống Tầm, tán tu, thuật pháp thì cái gì cũng học”

Chưa từng nghe nói qua cái tên này. Đám tu sĩ lại một lần nữa trầm mặc.

Người này từ đầu đến chân đều viết hai chữ ‘phổ thông’, làm người ta không biết nên khen từ đâu đây?

Hết chương 305.
Bình Luận (0)
Comment